Với tư cách là một ‘Alpha’ có thể hòa nhập vào nhóm Omega, và là một Alpha có cơ hội ngày đêm ở bên Hứa Hạ Châu, Lâm Lâm nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên sáng giá nhất để đưa giúp thư tình.
Bản thân anh cũng không chịu nổi chuyện này, dù sao anh cũng sợ á. Đưa trực tiếp thì không dám, đành phải lén lút sau lưng, cuối cùng vẫn không thấy hồi âm.
Mặc dù Lâm Lâm nhiều lần từ chối, nhưng nhóm Omega vẫn liên tục nhét thư tình vào tay anh. Mãi cho đến khi Hứa Hạ Châu dọn ra khỏi ký túc, khi đó anh mới không còn được giao phó trọng trách nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ấy còn sợ đến mức choáng cả đầu óc, Lâm Lâm giờ đã trưởng thành hơn, quay đầu nhớ lại, điều này chẳng khác nào phá vỡ nhân duyên của người ta, không phúc hậu cho lắm.
Nói thì nói vậy thôi, chuyện này không thể để Hứa Hạ Châu biết được, dù sao bây giờ y cũng đã lưu lạc đến cảnh đi xem mắt, lỡ như tức hộc máu đổ hết chuyện không lấy được vợ lên đầu mình, mới nghĩ thôi đã rợn người.
Lâm Lâm tưởng tượng đến cảnh đấu trí đấu dũng cả buổi, hoàn toàn quên mất mình là ai, mình nên làm gì. Khi anh tỉnh táo lại, liền nhìn thấy Hứa Hạ Châu và Đỗ Trạch Vũ, một lớn một nhỏ, đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm.
“Những người khác đâu rồi?” Lâm Lâm nhìn xung quanh một vòng, trong phòng học chỉ còn ba người bọn họ.
“Mới chào thầy rồi đi trước rồi ạ.” Đỗ Trạch Vũ trả lời.
Sau khi nghe câu trả lời, Lâm Lâm lại rơi vào trạng thái tự kỷ thật lâu, hôm nay mình bỏ ra bao nhiêu công sức chỉ để đạt được thành tựu “không hẹn mà gặp’ với Hứa Hạ Châu? Thật quá khủng khiếp…
Hôm nay giáo viên chủ nhiệm rất kì lạ, Đỗ Trạch Vũ lại không biết làm gì cho phải, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hứa Hạ Châu.
“Về nhà không? Tiện đường tôi chở cậu về luôn.” Hứa Hạ Châu mở miệng.
Những từ này nghe khá quen thuộc, đằng sau sự quen thuộc có lẽ là một kỉ niệm không muốn nhắc đến.
Tất nhiên là Lâm Lâm điên cuồng lắc đầu từ chối.
Theo góc nhìn của Đỗ Trạch Vũ, có vẻ như hôm nay không chỉ có mình giáo viên chủ nhiệm không bình thường, ánh mắt cậu nhìn về Hứa Hạ Châu cũng dần dần nghi hoặc.
Từ trước đến nay cậu mình chưa từng thích bốn chữ ‘giúp đỡ người khác’, không biết tại sao hôm nay lại tích cực như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu Đỗ Trạch Vũ tự dưng quay cuồng, chẳng lẽ cậu mình muốn nhân cơ hội này mở cửa sau để thầy chăm nom mình à?
Mặc dù Hứa Hạ Châu đã từng nói hành vi này không cần thiết và tỏ ra rất coi thường, nhưng giờ cậu mình lại tỏ vẻ nhượng bộ, điều này khiến Đỗ Trạch Vũ rất xúc động: Đây là cậu ruột của mình đó, iu iu.
Đỗ Trạch Vũ tự cho mình hiểu được dụng ý của Hứa Hạ Châu, vui vẻ chạy đến trước mặt Lâm Lâm, nắm lấy cánh tay anh: “Không phải thầy cũng ở khu Văn Tây à? Vừa lúc tiện đường nè thầy!”
Nói xong cậu liền kéo Lâm Lâm chạy thật nhanh về phía cửa, còn không quên nháy mắt với Hứa Hạ Châu.
Lâm Lâm bất ngờ bị kéo chạy, trong lúc cuống quít quay đầu nhìn thoáng Hứa Hạ Châu, khoảnh khắc hai người nhìn nhau, đã thấy được nghi vấn tương tự qua đôi mắt.
Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, cả người đã bắt đầu một vòng chạy mới.
Lâm Lâm rất bất lực. Anh chỉ trông giống Alpha thôi mà, thể chất và sức chịu đựng của anh hoàn toàn phù hợp với mức trung bình của Omega. Khổ người thì to lớn, thực tế lại khá yếu ớt.
Giống như bây giờ anh đang bị Đỗ Trạch Vũ cao 1m7 kéo chạy, mà không hề có năng lực phản kháng.
Chạy một hơi đến chỗ Hứa Hạ Châu hay đậu xe, Đỗ Trạch Vũ mới buông tay.
Lâm Lâm đứng bên cạnh xe thở không ra hơi. Trong lúc chạy anh thấy hơi khó hiểu, muốn hỏi Đỗ Trạch Vũ chạy nhanh vậy để làm gì, chìa khóa xe ở chỗ Hứa Hạ Châu cơ mà!
Nhưng anh há miệng chỉ lo th ở dốc, không nói được lời nào.
Hồi đi học chạy 1000 mét anh cũng không chạy nhanh như vậy, hôm nay phải cảm ơn Đỗ Trạch Vũ đã giúp anh vượt qua chính mình.
Dù vậy, anh vẫn thấy mình liên lụy đến Đỗ Trạch Vũ. Nếu không có anh, chắc chắn Đỗ Trạch Vũ đã cất cánh bay lên rồi.
Về phần Hứa Hạ Châu, người đang cầm chìa khóa xe, đang bước những bước nhỏ phía sau, thong thả, rất ung dung.
Khoảnh khắc khóa xe được mở khóa, Lâm Lâm không chút giả vờ mở cửa sau ngồi vào, quên hết ngượng ngùng xấu hổ. Bây giờ anh chỉ muốn tìm một chỗ để ngồi cho đôi chân hơi run của mình được nghỉ ngơi thôi.
Lần thứ hai lên xe Hứa Hạ Châu xem ra cũng không khó khăn như lần đầu, cũng có thể là do Đỗ Trạch Vũ ngồi ở hàng ghế đầu nói huyên thuyên không ngừng, trực tiếp cắt đứt cơ hội nói chuyện của Hứa Hạ Châu.
Lần này khi xe dừng lại dưới nhà Lâm Lâm, anh không vội vàng nhảy xuống xe bỏ chạy, dù sao với đôi chân hiện tại của anh, ngay cả xuống xe cũng khó.
Hậu quả của việc không kịp thoát thân là bị Hứa Hạ Châu chặn trong xe đòi in4.
Lâm Lâm lấy điện thoại di động ra với cảm giác bi thảm, ngay khi anh nhấp vào phần mềm trò chuyện để Hứa Hạ Châu quét mã, điện thoại di động lại tự động tắt máy.
Anh giơ chiếc điện thoại đen màn hình lắc lư trước mặt Hứa Hạ Châu, trong lời nói mang theo sự kích động giải thích: “Hết pin rồi!”
Nói xong thì phát hiện mình hưng phấn quá mức, thế là hắng giọng kiềm chế.
Hứa Hạ Châu đương nhiên hiểu được ý nghĩa trong phản ứng của Lâm Lâm, nhưng y không nói gì, chỉ ngồi trong xe nhìn Lâm Lâm đi vào tiểu khu với đôi chân vặn vẹo.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng người, Hứa Hạ Châu mới quay qua hỏi Đỗ Trạch Vũ: “Cháu có thông tin liên hệ của thầy không, gửi cho cậu.”
————
Khu Văn Tây là khu phố cũ, hầu hết đều là những kiến trúc kiểu cũ từ mười mấy hai mươi năm trước, tòa nhà mà Lâm Lâm thuê cũng vậy.
Ngày thường leo cầu thang cũng xem như rèn luyện thân thể, nhưng hôm nay mỗi lần Lâm Lâm bước lên một bậc thang đều như bị tra tấn.
Leo đến cửa nhà, Lâm Lâm cũng không sốt ruột đi vào, giơ tay chống lên cửa thở phì phò vài hơi, sau đó mới vươn tay mò vào túi áo khoác.
Không thấy gì cả.
Việc nhỏ, đổi bên tìm xem.
Thế là Lâm Lâm đổi tay chống lên cánh cửa, cẩn thận mò túi bên kia.
Có điện thoại và chút tiền lẻ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Lúc này, Lâm Lâm vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn khá bình tĩnh xoay người lại, cẩn thận suy nghĩ biện pháp.
Gọi mở khóa, nhưng không có giấy tờ tùy thân thì không ai dám mở cho mình. Tìm chủ nhà có thể chứng minh thân phận, nhưng chủ nhà lại ở nơi khác, mấy ngày mới tới một lần. Tiện tay tìm một khách sạn nào cũng được, nhưng mà mình không mang giấy tờ tùy thân!!!
Vòng cho đã vẫn quay về chỗ cũ, tuyệt vời thật.
Vẻ mặt gượng gạo bình tĩnh của người nọ rạn nứt, không khỏi vỗ tay tán thưởng bản thân.