Một lát sau, hai người ngồi vào phòng đôi, trong tay mỗi người một ly trà sữa đặc trưng mới làm xong.
Lúc này Trì Tuyết Diễm nhìn lại chiếc áo sơ mi trắng của người bên cạnh, nhất thời cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Doanh nhân ưu tú thoạt nhìn nhã nhặn đẹp trai, chỉ nên ngồi trong quán cà phê internet uống trà sữa mới đúng.
Cậu thích kiểu tương phản kỳ lạ vượt qua ranh giới này.
Trì Tuyết Diễm ấn nút bật nguồn, tâm trạng rất tốt, như thể những chuyện đêm nay muốn nói với Hạ Kiều cũng không còn nữa.
Tiếng chơi game ồn ào ở bên ngoài liên tiếp vang lên, cậu tùy ý trò chuyện với Hạ Kiều: "Anh có thích chơi game không?"
Hạ Kiều cũng bật máy tính: "Không thích chơi."
Trì Tuyết Diễm đang muốn tiếp tục nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó gõ vang.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên không quen biết hấp tấp xông vào, trên mặt đeo một cặp kính tròn gọng đen.
Đối phương thoạt nhìn rất hưng phấn, vừa kéo cửa liền xông đến Hạ Kiều đang ngồi phía ngoài nói: "Em cho rằng em nhìn nhầm chứ, anh Hạ hôm nay sao anh lại ra ngoài chơi một mình, không gọi tụi em? Khai hắc chơi không?"
*
Khai hắc là một thuật ngữ trong game, có nghĩa là khi chơi game, bạn có thể giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặtLời còn chưa dứt, cậu ta hậu tri hậu giác nhìn thấy Trì Tuyết Diễm bên trong, ngạc nhiên hoảng hốt, đem cặp kính tròn sắp trượt xuống của mình đẩy mạnh lên trên, liên tục nói: "Anh Hạ có bạn à, thật ngại quá, các anh chơi trước, sau này lại hẹn!"
Cậu ta vẫy vẫy tay với Hạ Kiều, lại ào ào đóng cửa lại, vội vàng chạy trở về chỗ ngồi của mình.
Hạ Kiều:......
Đợi khi cậu ta đi rồi, Trì Tuyết Diễm quay đầu, giọng điệu vi diệu lặp lại câu nói trước của anh: "Không thích chơi."
Hạ Kiều đối diện với ánh mắt chế giễu của cậu, một lúc lâu sau, bất đắc dĩ giải thích: "Đó không phải là tôi."
"Vậy thì anh thích cái gì?" Trì Tuyết Diễm thuận miệng hỏi, "Nếu như trước mặt có một cái máy tính có thể dùng."
Hạ Kiều không cần suy nghĩ nói, "Xem tin tức?"
Trì Tuyết Diễm trầm mặc vài giây: "Có đáp án chân thành hơn một chút không?"
"Không có lừa cậu." Hạ Kiều nói, "Đôi khi tin tức cũng rất dễ nhìn."
"...... Vậy anh đọc tin tức trước một lát." Trì Tuyết Diễm quyết đoán buông tha việc truy hỏi, cầm trà sữa uống một ngụm, quay đầu nhìn vào màn hình của mình, "Tôi phải chuẩn bị tâm lý trước khi nghe câu chuyện."
Cậu mở trình duyệt, tìm kiếm danh mục chương trình, nhấp mở ra để xem.
Trước khi đeo tai nghe, Trì Tuyết Diễm cố ý nhắc nhở người bên cạnh: "Khi anh xem tin tức, nhớ đừng nhìn trộm màn hình của tôi, chương trình của tôi cũng rất dễ nhìn."
Hạ Kiều bật cười.
Sau đó, anh thực sự đọc tin tức trong quán cà phê Internet.
Mười phút sau, anh cũng không nhịn được, âm thầm lặng lẽ lướt nhìn qua màn hình máy tính của Trì Tuyết Diễm.
Bởi vì vẻ mặt Trì Tuyết Diễm hết sức tập trung, làm cho người ta không thể không tưởng tượng hình ảnh trên màn hình của cậu đặc sắc như thế nào.
Nhưng ngoài dự đoán của Hạ Kiều chính là, giữa hình ảnh là một sân khấu, một nam một nữ đang hăng say nói chuyện, bên cạnh còn có người dẫn chương trình và khách mời ngồi thành hàng.
Giống như một chương trình tình cảm.
Nhưng anh không thể nghe thấy âm thanh, không biết người trên màn hình đang nói những gì.
Hạ Kiều chỉ nhìn lén vài giây, Trì Tuyết Diễm đã cảnh giác nhìn lại anh, giọng điệu có vài phần tiếc nuối: "Xem ra tin tức của anh kém hơn một chút."
Hạ Kiều bình tĩnh tự nhiên, không hề xấu hổ khi bị tóm được: "Cậu xem rất say sưa."
Trì Tuyết Diễm nghe vậy cười cười, không tiếp tục đấu võ mồm với anh nữa, mà tháo tai nghe xuống, đặt lên mặt bàn giữa hai người, chỉnh âm lượng máy tính lên mức tối đa.
Trong căn phòng nhỏ vang lên âm thanh tiết mục khá rõ ràng.
Nam nữ trên màn hình quả nhiên đang tranh cãi vì chuyện vặt vãnh trong tình yêu.
"Bạn bè nói chương trình này rất tốn cơm." Trì Tuyết Diễm giọng điệu thoải mái mở miệng, "Có một lần đồ ăn đưa đến phòng khám rất khó ăn, tôi liền nhớ tới nó, kết quả xem xong một kỳ, cơm cũng bất tri bất giác ăn hết."
"Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là đủ các kiểu tình yêu, có thê thảm, có buồn cười, có đáng hận.... Dù sao tất cả đều không tính là hạnh phúc."
"Mỗi lần tôi xem đều nghĩ, trong tổ tiết mục lấy đâu ra nhiều cặp tình nhân kỳ quái như vậy, làm sao có thể có người vì cái gọi là tình yêu, sẵn sàng làm cho chính mình trở nên phản cảm như vậy?"
"Tôi vẫn luôn cảm thấy đây đều là kịch bản mà đài truyền hình đã viết sẵn." Giọng nói của cậu dần dần trầm xuống, "Nhưng bây giờ, tôi cũng đang ở trong một kịch bản rồi."
Nói đến đây, Trì Tuyết Diễm dừng một chút, lộ ra một nụ cười tự giễu: "Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý nghe câu chuyện."
"Đặt câu chuyện này cùng với những câu chuyện mà các đôi tình nhân cãi vã trước công chúng kia sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút." Cuối cùng Trì Tuyết Diễm nói, "Giống như đó cũng chỉ là một kịch bản thuê người biểu diễn, chứ không phải là tôi thật sự."
Điều hòa trên đỉnh đầu thổi ra một làn gió lạnh, dưới đáy ly trà sữa đá trong tay, loang ra một vũng nước ướt nhẹp.
Hạ Kiều chăm chú nhìn cậu một lát, trầm ổn mở miệng: "Tôi không rõ chi tiết lần đầu tiên cậu và Lục Tư Dực gặp mặt, nhưng lần thứ hai gặp mặt, là cậu biết bạn bè của anh ta bị mất đồ, nói cho anh ta biết là rơi ở một quán bar, sau khi anh ta tìm được, để bày tỏ cảm ơn, mời cậu đi ăn cơm."
Chuyện mất đồ tìm lại được cũng có liên quan như thế, là một khả năng hợp tình hợp lý.
Nếu hôm đó Trì Tuyết Diễm thuận lợi có được phương thức liên lạc của Lục Tư Dực, chuyện tiếp theo có lẽ thật sự sẽ phát triển như vậy.
Trong mắt Trì Tuyết Diễm nhìn không ra cảm xúc: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cậu biết anh ta đang học nghiên cứu sinh, cũng quen biết bạn bè của anh ta, bắt đầu thường xuyên đến trường của bọn họ, tuy rằng phần lớn thời gian anh ta đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, nhưng cậu và bạn bè của anh ta dần dần trở nên rất thân quen, lúc này quan hệ của hai người cũng không tệ lắm."
Nói đến đây, Hạ Kiều dừng một chút: "Nhưng sau khi biết gia cảnh của cậu rất tốt, cũng như biết được sự nghiệp kinh doanh của cha mẹ cậu, bắt đầu sinh ra thành kiến với cậu."
"Thành kiến?"
Hạ Kiều trả lời thẳng thắn: "Vì điều kiện bên ngoài, cậu có thể cho người ta một ấn tượng về thế giới ăn chơi. Hơn nữa, cha của Lục Tư Dực trở thành người thực vật vì tai nạn xe cộ khi anh ta còn là thiếu niên, thủ phạm bỏ trốn chính là một phú nhị đại, trong nhà mở một công ty khoa học kỹ thuật, cung cấp hệ thống an ninh cho một số cơ quan địa phương. Sau khi trốn thoát, người đó trực tiếp xuất ngoại, cuối cùng chỉ tốn tiền."
Công ty do cha mẹ Trì Tuyết Diễm điều hành, thuộc cùng một lĩnh vực.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Trì Tuyết Diễm kinh ngạc, mơ hồ đoán được chuyện tiếp theo.
"Lúc đó cậu không biết nguyên nhân đằng sau, vẫn theo đuổi Lục Tư Dực, chi tiết cụ thể tôi không rõ ràng lắm. Cho đến khi mẹ anh ta bị tai nạn, thời gian điều trị phục hồi rất dài, đòi hỏi chi phí phẫu thuật và chăm sóc nhiều, hơn nữa bà ấy không thể chăm sóc người chồng nằm trên giường bệnh được nữa, bản thân bà ấy đã trở thành một bệnh nhân."
Giọng Hạ Kiều bắt đầu trở nên do dự.
Trì Tuyết Diễm thay anh nói xong lời chưa nói hết: "Tôi muốn giúp anh ta, ngược lại bị anh ta hiểu lầm, đúng không?"
"Bởi vì tôi thoạt nhìn là một phú nhị đại tùy hứng càn rỡ trong thế giới ăn chơi, dù sao cũng sẽ có ba mẹ chống lưng." Cậu khẽ cười lên, "Có lẽ tôi thật sự là người như vậy, nhưng tôi sẽ không bởi vì thích một người mà dùng thủ đoạn uy hiếp."
Hạ Kiều cũng nhẹ giọng: "Đáng tiếc Lục Tư Dực vừa vặn có thành kiến với người như vậy."
Trì Tuyết Diễm hỏi: "Tôi đã trả lời câu hỏi của anh ta như thế nào?"
"Cậu không trả lời trực tiếp." Hạ Kiều bình tĩnh nhìn chăm chú vào cậu, "Cậu hỏi anh ta, rốt cuộc có muốn cứu mẹ hay không."
Đây là sự khởi đầu cho việc Trì Tuyết Diễm trở thành nhân vật phản diện độc ác.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, nếu như thật sự có ngày đó, cậu đại khái sẽ vừa cười vừa hỏi.
Cậu chẳng bao giờ quan tâm người ngoài vừa gặp đã quên nhìn cậu như thế nào, nhưng rất khó chấp nhận ý tốt thật lòng bị đổi lấy sự hiểu lầm lạnh lùng.
"Đây không phải là tình yêu không từ thủ đoạn." Cậu trầm mặc thật lâu, ủ rũ nói, "Là sự giận dữ bốc đồng nhất thời."
Bởi vì một suy nghĩ sai lầm mà đi vào số mệnh sai lầm, đã không thể nào dùng tư duy hiện tại của Trì Tuyết Diễm để phỏng đoán.
Có lẽ cậu trong tương lai, thật sự từng bước biến thành một người xấu hoàn toàn triệt để.
May mắn duy nhất, có lẽ là ban đầu cậu đã không phát cuồng vì tình yêu.
Trì Tuyết Diễm tìm vui trong nỗi buồn mà nghĩ.
"Tôi đoán cốt truyện sau này sẽ đặc sắc hơn." Cậu bình phục tâm tình, nhìn về phía Hạ Kiều đang yên lặng chờ đợi ở bên cạnh, "Nhưng hôm nay trước hết nói đến đây thôi, lần sau lại tiếp tục nghe."
Hạ Kiều nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ đang nói đùa: "Chuyện ngàn lẻ một đêm?"
Nhớ tới câu chuyện cổ tích kia, Trì Tuyết Diễm nhịn không được nhếch khóe miệng, bắt chước giọng điệu của vị vua tàn bạo: "Trước khi ngươi kể xong câu chuyện, ta sẽ không giết ngươi."
Nước đọng dưới đáy cốc trà sữa càng lúc càng nhiều, chảy ra phía mép bàn, càng lúc càng gần Trì Tuyết Diễm.
Hạ Kiều cẩn thận đưa cho cậu khăn giấy, giọng nói ôn hoà: "Được."
Đối với anh mà nói, câu chuyện Ngàn lẻ một đêm mà người ngoài không biết đến này, ít nhất phải kéo dài đến cái đêm hôn lễ kết thúc, chuyển vào phòng tân hôn.
Đến lúc đó, anh và Trì Tuyết Diễm có thể đôi bên cùng đạt được sự tự do ngoài mặt.
Trì Tuyết Diễm đưa tay tiếp nhận, tiếp tục đùa giỡn nói: "Anh đang suy nghĩ phải chạy trốn như thế nào sao?"
"Không." Hạ Kiều nhìn động tác lau vết nước của cậu, "Tôi đang suy nghĩ, là người bạn nào."
"Bạn gì?"
"Người bạn nói cho cậu biết chương trình rất hao cơm."
Khăn giấy màu trắng dần dần ướt đẫm, bị người bên cạnh tiện tay vo thành cục mềm nhũn trong suốt.
Trước khi có được sự tự do, cuộc sống của bọn họ được định sẵn phải trở nên gần gũi gắn bó cùng nhau hơn.
Gia đình, bạn bè...... Mọi thứ trong vòng quan hệ, cùng với tất cả sinh hoạt giải trí.
Tai nghe đặt ở giữa bàn vẫn nói léo nhéo, trầm bổng phát ra tiếng cãi vã của các cặp đôi.
Trì Tuyết Diễm lại cầm nó lên, điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nghiêm túc trả lời: "Là luật sư Tô, anh đã gặp qua."
Nói xong, cậu xoay người, giúp Hạ Kiều đeo tai nghe, trong mắt đã khôi phục ý cười như mọi khi: "Đây là tập kinh điển nhất, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc."
Âm thanh của chương trình lập tức tràn vào bên tai, ngăn cách những tiếng tạp âm còn lại, Hạ Kiều theo bản năng đưa tay sờ lên, đầu ngón tay ấm áp liền chạm tới một chút lạnh lẽo phát ra ánh sáng bạc kia.
Nhẫn cưới của Trì Tuyết Diễm.
Anh nhanh chóng nhớ đến vai trò của nhau.
Vì thế Hạ Kiều mở lòng bàn tay ra, phủ lên mu bàn tay của Trì Tuyết Diễm, gián tiếp cầm lấy tai nghe.
Hai chiếc nhẫn giống hệt gặp nhau ở ngón áp út.
Anh cũng hơi nghiêng tới trước, lịch sự trả lời đề nghị của người yêu: "Tôi sẽ lắng nghe một cách cẩn thận."
Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên rất gần, khiến người ngoài cửa vốn định đi vào kinh ngạc dừng lại động tác.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ che người ngồi bên trong.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, ở trong gian phòng nho nhỏ chồng lên nhau, đầu ngón tay quấn quýt đan xen vào mái tóc.
Giống như che giấu một nụ hôn rơi xuống một nơi bí mật.