Mọi thứ vẫn trở về bình thường, tuy rằng lâu lâu vẫn
Có vài chuyện xảy ra bên cạnh nhưng Hạ Mạn Thư vẫn bình thản mà dẹp yên sóng gió. Khiến cho Hạ Nguyên cũng bất ngờ, đúng thật là vợ chồng xa cách nhưng tâm linh vẫn tương thông, độc ác không ai sánh bằng.
Hôm nay Hạ Mạn Thư đã nghe được tin rằng Hoắc Cố Lăng Thành đến đây đón cô về Quân khu Hạo đô. Cũng đúng, cô ở đây gần hai tháng rồi, giờ cũng đã gần giữa tháng hai, nhẩm một chút thì tháng ba này cô về Thành phố y nên phải kết thúc chuyện thực tập. Sáng sớm A Tương và Tiểu Vũ đã sụt sùi giọn đồ đạc cho cô, bịn rịn không muốn rời xa. Hạ Mạn Thư an ủi hai người chị đáng yêu này rồi xách balo ra cổng kí túc xá thì bắt gặp Duyệt Hoa đang đứng nói chuyện với Hoắc Cố Lăng Thành.
Hừ! Có mù thì tôi cũng ngửi thấy mùi trà xanh. Chị dám bắt chuyện với anh ấy thì xem Linh Linh có để cô toạn vẹn sử dụng cái bản mặt ngây thơ vô số tội đó hay không.
Hạ Mạn Thư thong dong bước đến, Hoắc Cố Lăng Thành đang khó chịu với cái điệu ẻo lả chảy nước của Duyệt Hoa thấy cô thì vội vẫy tay gọi:
- Mạn Thư! Bên này.
Hạ Mạn Thư đi đến không để ý Duyệt Hoa mà bước tới trước mặt anh:
- Anh Lăng Thành, Tiểu Nguyên đâu?
Hoắc Cố Lăng Thành chỉ vào trong xe:
- Đến rồi, đang nằm ngủ trong xe.
Duyệt Hoa khẽ ho một tiếng:
- Mạn Thư, chị đến để tiễn em, em xem trong doanh trại này chỉ có chị là quan tâm em nhất.
Hạ Mạn Thư quay lại nhìn cô mỉm cười:
- Cám ơn chin Duyệt Hoa, đúng là chị quan tâm em nhất, quan tâm một cách đáng sợ.
Nói xong cô thu nụ cười lại, mặt vô cảm nhìn Duyệt Hoa một cái rồi quay sang Hoắc Cố Lăng Thành:
- Đi thôi anh.
Cô mở cửa ghế sau leo lên, mặc kệ Duyệt Hoa cứng người ở dưới.
Cô ta không nể nang gì mà nói thế. Đúng là tức mà.
Hoắc Cố Lăng Thành nhún vai lướt qua Duyệt Hoa đi lên ghế lái, lòng thầm nghĩ.
Đúng là người của Dương Lâm Bảo, một ý chí với tiểu tổ tông nhà anh. Miệng lưỡi thật là đáng sợ quá đi.
Hạ Mạn Thư và Hạ Nguyên trở về Hạo đô thì được chào đón bởi các lính tinh nhuệ. Đơn giản từ lúc cô đi thì ở quân khu chẳng có tiếng nói cười nữa mà chỉ có tiếng tập luyện. Chẳng ai bày trò cho họ chơi mỗi lúc rảnh rang nữa, nên lúc được tin cô về ai cũng vui mừng chạy ra đón. Những người lính ở đây cứ như những đứa trẻ to xác, vui vẻ hồn nhiên, thật thà. Cô vác balo đi về hướng kí túc xá sĩ quan, nói vọng:
- Mấy anh tập luyện đi, buổi trưa đến ăn cơm nhé.
Cô trở về căn phòng quen thuộc của anh, mùi hương ấm áp xộc vào mũi, đặt balo lên giường cô nhìn ra cửa sổ, vị trí mà anh đứng, thấy toàn cảnh quân khu bên ngoài, xa xa còn có dãy núi cao.
Cô nhớ anh mất rồi, rất nhớ rồi.
- Chị Hạ ơi, em mang đồ đến nhà ăn rồi.
Hạ Nguyên đứng ở cửa gọi.
Lúc nãy đi qua thị trấn cô muốn mua quà cho mọi người nên đã mua rất nhiều bánh maracon, chút nữa chia cho mọi người. Thẻ của cô dạo này tiêu xài hơi nhiều, nhưng vẫn đủ để sử dụng, chứ cô không dám sử dụng thẻ của anh.
Hạ Mạn Thư cùng Hạ Nguyên đi xuống nhà ăn tập thể, các bác đầu bếp đang chụm lại, thấy cô đến thì mừng rỡ:
- Hạ tiểu thư, cháu về rồi.
Bác Chu rưng rưng nước mắt, bác nhớ cô gái nhỏ nhắn này, lúc cô đi nhà bếp buồn biết mấy.
Cô đi lại gần mọi người:
- Cháu cũng rất nhớ các bác các chú, nhớ cơm ở đây lắm.
Chú Thương đang kiểm tra từng thùng cacton:
- Mạn Thư, cái này là bánh sao?
Hạ Mạn Thư gật đầu:
- Dạ cháu mua bánh để chia cho mọi người, coi như là phúc lợi sau tết. Các bác không cần lo không đủ đâu, cháu mua hai nghìn cái lận.
Lúc nãy khi mua cô đã cố ý hỏi Hạ Nguyên tổng số lính trong quân khu là bao nhiêu. Cô cố ý mua dư ra 100 cái để chia cho mọi người bên doanh trại quân y nữa.
Bác Chu vỗ vỗ tay để tập trung mọi người:
- Nào cũng gần trưa rồi, mọi người nhanh chóng nấu ăn cho kịp nhé.
Các bác đã giải tán, người nào làm việc nấy, người cắt thịt, người nấu canh, người nhặt rau. Ở đây chỉ có 4 người là Bác Chu, bác Thương, Bác Cố và bác Hàn là ở nhà bếp tập thể. Còn ngoài ra có các lính cần vụ sẽ được phân công đến giúp đỡ nấu ăn hằng ngày.
Hạ Mạn Thư phụ giúp lau khay đựng, nhỏ giọng với Hạ Nguyên:
- Hạ Nguyên, em không đi tìm sĩ quan Quách tập luyện sao?
Hạ Nguyên bĩu môi:
- Ông ấy sẽ đánh em chết mất, em đi với chị rong chơi gần hai tháng, em đã quên mất cách lắp súng rồi.
Hạ Mạn Thư đánh nhẹ vào tay cậu một cái:
- Đi tập luyện đi, không trưa nay khỏ ăn cơm.
Hạ Nguyên phụng phịu dẫm chân một cái rồi đi ra ngoài.
Cái đứa nhóc này, đã 17 tuổi rồi mà không lớn được chút nào, suốt ngày hờn dỗi. Đâu có, hình như cậu cao lên rồi, đã cao hơn Mạn Thư hẳn một cái đầu, gioqf cô chỉ đứng tới vai cậu mà thôi.
Cô khẽ thở dài lắc đầu. Thượng tướng không về thì thằng nhóc này chẳng sợ ai cả.