Ánh nắng sáng sớm đã bắt đầu những giọt đầu tiên. Cả quân khu đã tập luyện thể dục gần xong ở sân tập chính, chỉ còn chạy bộ. Ai cũng đang rôm rả bàn tán rằng lần đầu tiên thấy ngài Thượng tướng không đi tập thể dục. Cả hơn mười năm nay anh duy trì nề nếp quân đội chặt chẽ, ngừoi ta nói trụ cột quốc gia chắc sẽ sống trong nhung lụa, có người hầu hạ đến nơi đến chốn. Nhưng chỉ có người tiếp xúc rồi mới biết. Họ cũng như binh lính bình thường, cũng quy củ, cùng nhau học tập, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn những phần cơm quân đội đạm bạc. Quan trọng là vào sinh ra tử, số lần xém chết cũng không thể nhớ rõ. Chỉ là anh vác trọng trách của một vị Thượng tướng lên vai mà thôi.
Đã trôi qua thêm ba phút nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh. Trần Diệc và Dương Nguyên quyết định không chờ nữa, cho cả quân khu chạy bộ. Hai cái người này là người mong anh không xuất hiện nhất, bởi vì anh không xuất hiện thì họ nắm chắc rằng họ đã se chỉ luồn kim thành công. Cả quân khu đang đoán chừng xem Thượng tướng sao lại không xuống chạy bộ. Nhưng họ đâu ngờ, ngài Thượng tướng cao cao tại thượng đang yên bình ôm người đẹp trong lòng.
Dương Lâm Bảo đã dậy từ sớm rồi, nhưng anh không rời đi, bởi vì anh muốn ngắm người bên cạnh thêm chút nữa. Một mớ rối rắm trong đầu anh. Anh có được cô rồi, nhưng cô có vì thế mà hận anh hay không?
Miên man trong suy nghĩ đó một lúc lâu, anh mơ màng chìm vào giấc ngủ. Một lúc sau anh lại tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì cũng đã hơn 6 giờ, anh ngủ thêm được hơn một tiếng. Dương Lâm Bảo khẽ nhìn bảo bối nhỏ nằm cuộn người như nhím ngủ ngoan trong lòng. Hạ Mạn Thư khéo léo nằm lọt trong người anh, chăn trùm kín đầu. Dương Lâm Bảo nhắn vài tin nhắn cho Trần Diệc rồi lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nghe hơi thở đều đều của cô trong chăn. Nhớ đến phi vụ tối qua, người anh lại nhộn nhạo hết lên. Chết tiệt, anh si mê cơ thể cô rồi. Cái thằng ở dưới kia, đừng có dựng đứng lên như thế chứ, vợ anh còn chưa dậy cơ mà. Dương Lâm Bảo bất giác thò tay vào trong chăn, vuốt ve tấm lưng trần của cô, rồi đến chiếc eo nhỏ. Hạ Mạn Thư như cảm nhận hơi nóng đang di chuyển trên người mình thì khó chịu cựa một tiếng. Trong mơ màng cô cảm nhận được vùng ngực mình lạnh lạnh, ướt át. Mộng xuân? Hạ Mạn Thư khẽ hừm nhẹ trong thanh quản như là thể hiện khó chịu. Như chân cô bị nhấc lên, một tiếng nói trầm thấp bên tai:
- Em ơi! Dậy chưa?
Cô mơ màng mở mắt ra, gương mặt Dương Lâm Bảo đập ngay vào mắt. Cô giật mình la lên, theo phản xạ muốn ngồi bậy dậy nhưng đã bị anh ôm lại. Chiếc chăn đắp ngang thân hai người cũng có chút mùi vị, thấy rõ ràng chân cô đã bị nâng gác lên eo anh, một tay anh luồn xuống dưới ôm bả vai cô, tay kia anh ôm chặt mông của cô. Cái mùi vị này.. là mùi vị mờ ám.
Hạ Mạn Thư hét lớn:
- Đồ biến thái.
Dương Lâm Bảo cười xấu xa:
- Em nói gì? Biến thái? Rõ ràng hôm qua em cưỡng hiếp tôi cơ mà.
Hạ Mạn Thư bình tĩnh nhớ đến chuyện đêm qua, cô xấu hổ cúi mặt xuống, giả vờ:
- Hôm qua tôi làm gì? Tôi đã làm gì đâu.
Dương Lâm Bảo thấy mặt cô đỏ bừng, hôn lên trán cô, cái tay ở dưới bắt đầu chọc ghẹo, anh buông lời:
- Em quên rồi sao? Được, vậy thì tôi không ngại làm lại cho em nhớ. Sáng nay tôi không tập thể dục, sẵn tiện cho tôi vận động thân thể.
Dứt lời anh lật người đè lên cô, luân động thân dưới mốt cái. Hạ Mạn Thư chưa kịp thích ứng đã bị thúc vào, đau đớn hét lên, đấm vào người anh:
- Đau, đi ra đi. Anh đi ra, đau quá.
Phải mất một lúc lâu sau Dương Lâm Bảo mới trấn an Hạ Mạn Thư được. Hai người kết thúc vào lúc trời cũng bắt đầu đến trưa. Dương Lâm Bảo bước xuống giường quơ tay lấy đồ rồi quay lại hỏi:
- Em muốn đi tắm không?
Hạ Mạn Thư bị hút hết sức lực nằm trên giường thở dốc. Cô nằm trong chăn, vùi kín người vì xấu hổ, giọng cô vọng ra mang theo chút ấm ức:
- Không, anh đi đi. Ghét anh.
Dương Lâm Bảo mỉm cười đi vào phòng tắm. Nghe tiếng đóng cửa Hạ Mạn Thư mới thò đầu ra. Tên chết tiệt, làm mình cả buổi sáng, hắn bị điên rồi. Cô định dậy để nhanh chóng rời khỏi căn phòng, nhưng mới cử động thì cả cơ thể đau nhói, chân tay không còn chút sức lực. Cô đành bất động nằm im. Muốn khóc quá đi.
Một lúc sau Dương Lâm Bảo đi ra, anh mặc một chiếc quần đùi và áo thun đơn giản, nhìn như mấy tiểu thịt tươi ở trường đại học. Anh đến bên giường nhẹ nhàng kéo chăn ra, Hạ Mạn Thư trừng mắt:
- Không được.
Anh bỏ lời của cô ngoài tai, kéo chăn vứt sang một bên, cảnh xuân sắc bên trong lại khiến con sói già như anh rộn rạo. Anh kìm nén lại, cô đã chịu trận cả buổi sáng rồi, kìm nén lại.
- Tôi đưa em đi tắm.
Anh bế cô lên, nhẹ nhàng nói. Hạ Mạn Thư xấu hổ gục đầu vào vai anh, mặc anh đưa mình vào bồn nước ấm đã chuẩn bị sẵn. Cô khe khe nói:
- Tôi tự tắm được, anh ra ngoài đi.
Nào ngờ tên Thượng tướng này rất dày mặt, gian xảo nói:
- Tôi thấy hết rồi, còn gì đáng xấu hổ nữa, để tôi.
Truyện đề cử: Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
- Anh..
Hạ Mạn Thư tức giận nhưng kìm nén lại. Giờ mình tức giận hắn sẽ phạt mình. Không được, không được tức giận, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Không được. Trong khi cô đang cố gắng kìm chế cơn tức giận thì bàn tay xấu xa nào đó đang khẽ tìm đến cửa huyệt nhỏ của cô, nhẹ nhàng đưa vào trong. Hạ Mạn Thư giật mình bắt bàn tay đó lại, nói:
- Đừng đụng vào. Lấy ra.
Dương Lâm Bảo ghé vào tai cô, nói bằng giọng đục khàn:
- Lấy nói ra, ở trong cơ thể nhiều quá không tốt.
Bất giác Hạ Mạn Thư nhìn xuống bụng dưới của mình, đúng thật là nó hơi nhô lên. Cô bất mãn lườm Dương Lâm Bảo một cái. Không phải tại anh hay sao? Biết không tốt thì đừng có đâm vào.