Sáng hôm sau Dương Lâm Bảo dậy theo đồng hồ sinh học, anh nhẹ nhàng gỡ đôi tay ôm anh chật cứng của Hạ Mạn Thư, tỉ mỉ vuốt những lọn tóc con bết dính trên mặt và cổ cô gái. Rồi anh bước xuống giường, cẩn thận đi vào nhà tắm lấy một chậu nước ấm đến lau người cô sạch sẽ. Cảm nhận được một luồng nước chạy dọc trên cơ thể, Hạ Mạn Thư khẽ "ưm" lên một tiếng để thể hiện khó chịu. Như cảm giác se lạnh hơi nước trên người, cô mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Một bóng lưng trần to rộng vạm vỡ đang quay về phía cô, anh ta chỉ mặc một chiếc quần âu dài mà không mặc áo, đang mở tủ chọn gì đó!
Hạ Mạn Thư khẽ a lên một tiếng rồi kéo chăn cuộn mình như con nhộng. Dương Lâm Bảo nghe tiếng cô thì quay lại, thấy một cục tròn vo trên giường thì khẽ mỉm cười, anh lấy đại một chiếc áo và một cái quần đùi rồi đi đến bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn ra. Cô gái nhỏ vẫn ngoan cố ôm trọn chiếc chăn, hét vọng ra:
- Cút đi!
Dương Lâm Bảo khẽ nhíu mày, tay giật chăn mạnh hơn:
- Mặc đồ!
Hạ Mạn Thư không nói gì hết, một lúc sau cô thò cánh tay gầy nhỏ của mình ra ngoài chăn, quơ quơ tìm áo. Anh đưa quần áo vào tay cô, cô giật lấy và thay đồ trong chăn, Dương Lâm Bảo nhìn con nhộng cứ động đậy phía trong thì trên đầu nảy ra mấy dấu chấm hỏi to đùng. Như vậy mà cũng làm được sao? Loạt xoạt một lúc, Hạ Mạn Thư bất thình lình bật dậy, chạy xuống giường, tông cửa phóng ra ngoài. Nghĩ sao thế, trong chăn cô đã có tính toán hết rồi, cô phải chạy ngay, đâu có ngốc đến nỗi ở lại mà ăn cơm miễn phí, với lại.. Cô ghét anh ta!
Dương Lâm Bảo như thấy một luồng điện xẹt qua, sau đó là tiếng cửa mở "rầm" và sau cùng là tiếng bước chân chạy "bịch bịch bịch". Sau vài giây ngẩn người, anh liền chạy theo, nhưng cô gái này chạy nhanh quá, cô đã chạy ra tới cửa ngoài, không quên ngoái đầu nhìn lại một cái. Anh cũng chẳng buồn đuổi theo, tiện tay bấm máy tính mở cánh cửa cổng cho cô.
Hạ Mạn Thư chạy một mạch đến trạm xe bus, nhìn cô cứ như là bệnh nhân tâm thần trốn viện, đầu tóc bù xù, quần áo thùng thình xộc xệch, lại chẳng mang giày dép gì. Cô đứng lại thở dốc, cô tự nghĩ rằng mình tại sao phải chạy, hắn đã làm tình mình cơ mà, mình phải kiện hắn. Nhưng cô lại nghĩ lại, nhưng hắn chưa đụng chạm nhiều lắm, hắn là cảnh sát, mình đi kiện thì người bất lợi sẽ là mình.
Dằn vặt một hồi lâu thì bụng cô cũng tỏ vẻ thái độ trống rỗng, cô đói bụng! Cô muốn ăn gì đó nhưng sực nhớ là đồ của cô để ở nhà tên khốn kiếp kia, trong người chẳng có cái gì, chân còn chẳng mang dép, chỉ mặc được chiếc áo và cái quần đùi, nội y còn không mặc. Cô vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy nhục nhã, gục xuống cái ghế đợi xe bus mà khóc một cách thảm thương.
Hiện tại là sáng, thời gian mọi người đi lại nhiều, mấy người đứng đợi xe bus còn tưởng cô là kẻ điên, một người còn gọi điện cho ai đó:
- Ở đây có một bệnh nhân tâm thần, đang ở trạm xe bus tại đường XX. Cô ấy mặc chiếc áo màu đen và một chiếc quần thể thao của nam. Các cô mau qua đây.
Một lúc sau tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi cả một vùng, chiếc xe đến đậu ngay làn xe bus, bước xuống là hai cô gái mặc quân phục. Một cô gái đi đến gần Hạ Mạn Thư và nói:
- Cô bé! Cô bé tên gì thế?
Hạ Mạn Thư ngước gương mặt đầy nước mắt lên nhìn cô cảnh sát, hơi lấy làm lạ, cô vừa mếu máo vừa hỏi lại:
- Mấy chị hỏi tôi à?
Cô cảnh sát còn lại cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Mạn Thư, dỗ dành như con nít:
- Đúng rồi, chị hỏi em đấy, em tên gì?
- Hạ Mạn Thư.
Cô cảnh sát lại hỏi:
- Thư Thư cho chị biết em có quen ai ở đây không?
Hạ Mạn Thư lạo òa lên khóc và nói:
- Mấy chị hỏi cũng vô ích thôi, tôi không phải bệnh nhân tâm thần đâu, tại bây giờ tôi đang có chuyện khó xử mới khóc! Nếu mấy chị rảnh thì làm ơn cho tôi quá giang về nhà!
Hai cô cảnh sát nhìn nhau bất lực, bèn đưa cô lên xe rồi hỏi nhà cô bé ồn ào này ở đâu. Đưa về xong xuôi, chắc có lẽ hai chị gái sẽ tởm Mạn Thư đến già.
Mạn Thư cố đi thật nhanh tránh mặt bác chủ nhà lầu dưới. Cô lên nhà khóa cửa lại, cởi hết đồ rồi vào phòng tắm xả nước kì cọ đến khi da đỏ ửng, cô muốn gột rửa hết những thứ nhơ nhớp trên người. Đắng lòng như thế nhưng không dám làm gì, hận đêm qua đã mềm lòng vào nhà hắn.
* * *
Hai cô cảnh sát đi về trụ sở liền rôm rả nói về cô bé khi nãy.
- Chị đoán xem tại sao cô bé đó khóc như vậy?
- Chắc là cãi nhau với người yêu.
- Quần áo xộc xệch, đến dép còn không mang, chắc đúng cãi nhau với người yêu rồi!
- Ấy! Nhưng nhà cô bé xa chỗ đó lắm, sao lại ở đó được cơ chứ?
- Chắc tại qua nhà bạn trai qua đêm, xong mới biết bạn trai có vấn đề về sinh lý chăng?
Hai cô cảnh sát khúc khích cười. Bỗng đội trưởng Dương đi ngang qua hắng giọng một cái khiến hai người giật mình. Dương Lâm Bảo lạnh giọng hỏi:
- Hai cô vừa đi đâu?
Một cô liền nói:
- Hồi nãy chúng tôi nhận được tin rằng có bệnh nhân tâm thần trốn viện, chúng tôi đi xem thử. Nhưng..
Cô cảnh sát kia nói thêm:
- Nhưng không phải, chắc tại cô bé mặc bộ đồ rộng thùng thình lại chẳng mang dép mà còn ôm mặt khóc om xòm nên mọi người lầm tưởng là bệnh nhân tâm thần. Nhưng thật ra là cãi nhau với bạn trai.
Nói xong hai cô cảnh sát lại đứng cười. Dương Lâm Bảo đang suy nghĩ gì đó, bỗng một cô hỏi:
- Có chuyện gì không đội trưởng Dương?
Dương Lâm Bảo lắc đầu rồi bước vào họp, để lại hai trái tim bé bỏng màu hồng.
- Đẹp trai quá!
- Thật là lạnh lùng. Tôi thích!