Cô nói nhỏ nhưng đủ nghe! Dương Lâm Bảo cau mày lại. Hắn nghe tên thằng đàn ông khác thốt ra từ miệng cô thì không chịu được nữa! Rõ ràng gặp cô vài lần nhưng không biết rằng hắn đã có tình cảm với cô! Lúc nãy hắn còn nghĩ rằng mình phải theo đuổi được cô! Đợi cô đủ lớn sẽ cưới về làm vợ. Nhưng giờ hắn lại nổi trận lôi đình, pháp luật, cảnh sát gì đó hắn cũng chẳng cần, ích kỉ của hắn đã xâm chiếm đầu óc hắn, hắn muốn trừng trị cô gái hư hỏng này!
Dương Lâm Bảo vứt cái gối lên giường, vào phòng tắm, lúc sau ra tay hắn cầm một chậu nước nhỏ, hắn tạt thẳng mặt Hạ Mạn Thư. Hạ Mạn Thư giật mình "a" lên một tiếng, chút nữa chết ngạt vì nước, cô ho sặc sụa, chưa kịp định thần gì hết thì cô có cảm giác như có một lực đè lên người mình. Một tay nâng đầu cô lên, chưa kịp la gì thì bị ai đó ngấu nghiến lấy cánh môi mỏng!
Hạ Mạn Thư dùng lực đẩy Dương Lâm Bảo ra nhưng vẫn không được. Sức hắn như gấu, cô cảm nhận được sự tức giận trong người hắn, cô vùng vẫy nhưng càng bị hắn nghiến chặt. Một mùi máu nồng lên, môi cô bị tên ấy hôn đến bật máu, những giọt máu hòa vào miệng cô và tên đó! Dương Lâm Bảo khựng lại, nhả môi cô ra, nhưng mà vẫn gần như thế! Hạ Mạn Thư liền khóc lóc:
- Đội trưởng Dương! Tôi xin anh, tôi đã làm gì có lỗi với anh, xin anh bỏ qua, đừng làm vậy. Anh tha..
Chưa nói xong, Dương Lâm Bảo lại tiếp tục ngấu nghiến môi cô! Cô cố làm mọi cách để thoát ra khỏi tên súc sinh này, nhưng không ngờ càng muốn thoát hắn càng giữ chặt, tay hắn nắm tay Mạn Thư đưa lên đỉnh đầu ghì mạnh xuống giường, hai chân cô thì bị hắn kẹp lại, đầu thì tay kia đã giữ chặt để ngấu nghiến!
Hắn hôn cô đến tê dại, cô cố ngậm miệng lại để hắn khỏi làm càn. Dương Lâm Bảo chỉ nhấm nháp dư vị phía ngoài nên khó chịu lắm, hắn cắn môi dưới cô để chảy thêm máu, hắn lại lấy lưỡi liếm lấy, vừa hôn hắn vừa nói:
- Thứ đàn bà hư hỏng! Ở nhà tôi, ngủ giường tôi mà dám kêu tên thằng khác.
Cô cố gắng lắc đầu nhưng không được, hắn mạnh quá! Cô nghĩ cô đã làm gì hắn chứ! Đắc tội gì hắn?
Bỗng nhiên tay Dương Lâm Bảo rời cổ cô, đưa xuống dưới mở từng chiếc cúc áo, Hạ Mạn Thư phát hoảng hét lên:
- Đừng! Đừng! Tôi van xin anh!
Thừa cơ hội lưỡi hắn tách hai hàm răng của Mạn Thư ra rồi vào trong khoang miệng nhỏ nhắn, hắn tham lam khuấy đảo đừng ngóc ngách trong miệng cô, mút lấy chiếc lưỡi mềm mại ấy, liếm hết mật ngọt ấy, tay hắn không ngưng làm việc, thấy mở từng cúc chậm quá, Dương Lâm Bảo liền xé toạc chiếc sơ mi mới của hắn, bàn tay hắn to lớn, nóng rực như lửa sờ vào hông của Mạn Thư. Cô khóc ngất đi, van xin hắn! Hắn mặc kệ giọt nước mắt của cô, vẫn cứ làm càn. Môi hắn tuột khỏi môi cô, kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh, hắn lần xuống cổ cô, từng nơi hắn đi qua đều để lại dấu đỏ hằn, cái tay của hắn không yên vị mà vuốt ve cái hông nhỏ của cô, rồi vòng ra phía trước bóp bóp bộ ngực căng tròn.
Mạn Thư cứng đờ người, cô run rẩy:
- Đội trưởng Dương, dừng! Dừng lại, đừng! Làm ơn.
Mặc kệ cô la hét van xin khóc lóc thế nào! Hắn vẫn mặc kệ, hắn ghé vào tai cô, giọng khàn khàn vì dục vọng:
- Ngoan, đừng nháo! Không phải em thích thế sao?
- Không, tôi không thích.
Dương Lâm Bảo liếm vành tai của Mạn Thư, cô có thể nghe được tiếng thở gấp của hắn, rồi dần dần hắn cắn nhẹ hàng xương quai xanh, một tay hắn vẫn nhào nặn một bên ngực của Mạn Thư, một tay hắn kéo dây áo ngực cô xuống, làm bộ ngực bức bí trong chiếc áo chật ấy nảy lên, trong ánh đèn ngủ, nó hiện lên lấp lánh mê người. Hắn lại hôn cô, hai tay lại tiếp tục nhào nặn đôi gò bồng, hắn đùa nghịch hai nhũ hoa để chúng phản ứng lại nhô lên, thấy vướng víu, hắn xé luôn chiếc áo ngực của cô xuống đất. Hạ Mạn Thư kiệt sức, khi bị hắn đùa giỡn với thân trên như thế chỉ còn biết nằm im, nắm chặt ga giường mà khóc!
- Khóc cái gì? Không phải cơ thể em phản ứng với tôi sao?
Giọng Lâm Bảo thốt lên, trầm trầm mà trêu đùa, Mạn Thư lắc đầu:
- Đừng vậy mà! Anh sẽ đi tù! Anh không.. Ưm..
Chưa dứt lời thì Dương Lâm Bảo đã cúi xuống liếm nhũ hoa của cô! Tay kia xoa nặn kích tình. Như dòng điện lạnh từ ngực lên tận não, cô rên lên một tiếng, giống như đệm cho dục vọng của hắn một nốt nhạc, hắn càng hung tàn hơn, cắn, mút, hôn dấu lên bộ ngực căng tròn của Mạn Thư. Thấy không thỏa mãn, một tay hắn liền luồn vào chiếc quần của cô, bởi hắn đưa cô là quần thun nên rất dễ luồn tay vào, hắn tuột quần của cô xuống, lộ ra chiếc quần lót mỏng manh màu trắng. Mạn Thư khép chặt chân lại liền bị hắn tách ra làm đôi, hắn nói:
- Sao nào? Gọi tôi là chồng đi!
Mạn Thư ngậm chặt miệng, cô không muốn, không muốn!
Hắn ngậm chán chê hai nhũ hoa của cô rồi, cái lưỡi của hắn linh hoạt đưa xuống dưới, nước bọt hắn ướt cả người cô, qua ánh đèn cô lại nhìn lung linh hơn, say đắm hơn. Mạn Thư rên lên một tiếng:
- Ưm! Đừng.
Miệng hắn chạm đến quần lót của cô, nghe tiếng rên thì lại càng sung sức hơn. Con mãnh thú của hắn đã cương cứng từ lâu, giờ không thể dừng lại.
- Không gọi? Không gọi thì mai cô đừng hòng bước chân xuống giường.
Nói xong hắn lấy kéo quần lót của cô đến tận gót chân, tay hắn tách hai chân cô ra, hắn săm soi:
- Tiểu dâm đãng, ướt thế này mà nói là không muốn, được! Tôi sẽ phục vụ em!
- Đừng!
Mạn Thư hét lên cố gắng chống cự lần nữa, nhưng Dương Lâm Bảo lại đè lên cô, một tay hắn sờ tiểu huyệt, một tay nhào nặn bên ngực, Mạn Thư vừa khóc vừa rên lên từng tiếng:
- Hức!.. Đừng! Đừng sờ nữa! Hức.. ưmm
Hắn lại chọc ngón tay vào hoa huy*t, rút ra đâm vào, Mạn Thư cảm thấy đau đớn khóc to hơn, hắn cười lưu manh:
- Em không kêu, tôi chơi em đến sáng.
Chết tiệt, tiểu dâm đãng này nhỏ quá, một ngón tay cũng không vào nổi! Đúng là chưa lớn hết được.
- Lão công! Đừng! Lão công, em đau! Bảo! Em đau!
Càng nói càng khiến hắn mụ mị, hắn không nghe lời nữa, cúi xuống vùi đầu vào vùng tư mật của cô, chiếc lưỡi khéo léo nhấm nháp dâm dịch của cô chảy ra!
Thật thơm, thật ngọt!
Mạn Thư lần đầu nên cơ thể hết sức chịu đựng, liền rên lên vài tiếng kích tình, bầu ngực cô hơi ưỡn lên, hàm răng nghiến chặt lại!
Mẹ kiếp! Như thế này thì ai chịu nổi!