Tôn Giai Ân đưa Tô Quân về nhà, đúng lúc gia đình đang nấu nướng để chuẩn bị cho buổi tối. Bà nội còn đang loay hoay cho mấy con gà sau nhà ăn, vừa quay ra thấy Tô Quân về cùng Giai Ân liền vui vẻ ra ôm lấy cậu…
“Ôi cháu yêu…học rồi rồi đấy à, từ hồi còn bé tí chơi với Giai Ân suốt, bây giờ đã lớn lên đẹp trai thế này rồi…!”
Tô Quân mỉm cười ôm lấy bà, nhớ ngày xưa hay qua nhà Giai Ân chơi, được bà cho bánh ăn suốt. Khi về nhà lại bị đầu bụng không ăn được cơm nên cậu bị bố mẹ mắng rất nhiều, còn hù dọa không cho sang nhà Giai Ân chơi nữa…
“Cháu cũng nhớ bà lắm, lúc nãy cháu định sang thăm bà, nào ngờ đụng phải Giai Ân nên chúng cháu cùng nhau về nhà luôn…!”
Bà nội vui vẻ không giấu được nụ cười trên môi, nếu lúc trước không vì lời hứa tiếp nối mối nhân duyên vớ vẩn kia thì bà đã định đem Giai Ân cùng Tô Quân nhét cùng một chỗ rồi. Bây giờ xem ra hai đứa này cũng rất thân thiết, liệu có thể bắt đầu lại không…?
“Cháu vào nhà ăn tối cùng bà nhé, trùng hợp sao hôm nay bà có kho nồi gà ngon lắm, món tủ của cháu ngày xưa luôn đấy…!”
Tô Quân không thể tin được chuyện đã lâu như vậy mà bà vẫn còn nhớ, cậu quay sang nháy mắt với Tôn Giai Ân mấy cái liền dìu bà vào bên trong nhà. Vì hai bà cháu vô cùng hợp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói, đặc biệt Tô Quân rất hiểu lòng người, rất khôn khéo trong ứng xử…
Tôn Giai Ân phụ cha mẹ dọn cơm lên nhà trước, cô liền chia bát đũa cho mọi người trong nhà, xới cơm đều hết một lượt rồi mới ngồi xuống cùng ăn. Nhưng khi đến chén của Tô Quân cô xới nhiều hơn một chút…
“Ngày xưa cậu thích ăn cơm nhất, nên tớ xới nhiều hơn cho cậu đấy…!”
Tô Quân nở nụ cười tươi, cậu trầm trồ thốt lên một câu khiến bầu không khí trở nên vui vẻ…
“Lâu thế mà cậu vẫn còn nhớ đấy à, đúng là Giai Ân nhớ gì cũng giỏi, trừ việc cậu nói sau này muốn gả cho tớ…!”
Tôn Giai Ân có chút buồn cười, ngày xưa hay chơi trò vợ chồng giả, không ngờ cái tên Tô Quân này lại tin là thật, đến bây giờ còn cố ý nhắc lại chuyện này nữa…
“Chỉ cần cháu vẫn còn thích Tôn Giai Ân, bà sẽ gả con bé cho cháu ngay và luôn…!”
Tô Quân hai mắt sáng rực, cậu nhanh chóng đặt bát cơm xuống liền khẽ thì thầm vào tai bà…
“Bà hứa gả Giai Ân cho cháu rồi nhé, bà mà nuốt lời thì cháu không sang thăm bà nữa đâu…!”
Bà nội vui vẻ gật đầu, lâu rồi bà mới được ăn một bữa cơm ngon như vậy, đâu đó trong thâm tâm của bà cũng cảm thấy vui hơn mọi ngày, vì bà biết đây là cơ hội của mình để chuộc lỗi cho mối tình lầm lỡ của Tôn Giai Ân…
“Ta lúc nào cũng đồng ý, nhưng cháu phải hỏi ý kiến của Giai Ân chứ…liệu con bé có thích cháu như trước không…?”
Tôn Giai Ân mỉm cười không biết nên trả lời thế nào, khi trước cô có bảo cô rất thích Tô Quân, vì chơi với cậu bé rất vui, chứ không phải thích theo ý kia của bà…
“Tô Quân là du học sinh, thành tích vô cùng xuất sắc, bây giờ còn đang đi theo giáo sư công nghệ để thực tập, cậu ấy xứng đáng với những người tốt hơn cháu…!”
Bà nội cảm thấy lời này của Tôn Giai Ân có chút gì đó tự coi thường bản thân mình, bà cũng lên tiếng khuyên nhủ cô…
“Cháu đừng tự ti như thế, cháu luôn xứng đáng với những gì tốt đẹp mà…đừng nghĩ về chuyện cũ nữa mà hãy nghĩ đến tương lai nhé…!”
Tô Quân nhìn sắc mặt khó xử của Tôn Giai Ân liền biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu muốn nghe chính miệng cô kể chứ không muốn biết từ người khác. Nhưng phải đợi một lúc nào đó thích hợp thì mới nói được….
Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc
“Bà ơi…gà kho ngon quá, khi nào cháu lại sang ăn trực tiếp nhé…!”
Bà nội gật đầu gắp thêm cho Tô Quân, mọi người cũng hiểu ý mà không nhắc đến chuyện này thêm nữa, càng nhắc chỉ càng khiến Tôn Giai Ân buồn bã mà thôi.
Khoảng tám giờ tối, Tô Quân luyến tiếc tạm biệt mọi người để về nhà mình, trước khi đi cậu còn không quên nắm tay Tôn Giai Ân quyến luyến…
“Tuy tớ không biết trước đó đã có chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng bây giờ tớ về rồi…vậy nên sau này tớ sẽ luôn ở bên cậu…vậy nên cậu đừng lo lắng nữa nhé…!”
Tôn Giai Ân mỉm cười gật đầu, cô biết Tô Quân vẫn luôn ấm áp như vậy, cậu ấy cũng là người con trai đầu tiên khiến cô cảm thấy yên tâm, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa…! Nhưng Tô Quân tốt đẹp như vậy, thật sự xứng đôi với những người tốt đẹp như cậu ấy…