66.
Với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.
Đã rất lâu rồi Dụ Phồn không khóc, khóc là yếu thế, là hèn nhát, là mất mặt. Vì vậy khi ý thức được rằng mình đang rơi nước mắt, cậu lập tức cố nén lại.
Nhưng tay Trần Cảnh Thâm cứ như một chốt mở, Dụ Phồn chẳng thể kìm nổi.
Vì vậy khi bị xoa đầu, cậu vừa rơi nước mắt vừa thấy xấu hổ.
...Mất mặt quá.
Mưa mùa hạ đến nhanh mà đi cũng nhanh, tiếng động trên tấm ván chắn mưa cũng dần nhỏ lại. Dụ Phồn vùi trong áo phông của Trần Cảnh Thâm, cam chịu đợi khoảng vải ấy khô rồi mới dậy.
Két ——
Vừa kín vừa nhẹ, Dụ Phồn giật thót, lập tức vọt ngay ra từ trên người Trần Cảnh Thâm.
Cậu chống lên tay vịn cầu thang, hoảng loạn và cảnh giác ngửa đầu lên xem. Cầu thang cũ kĩ kéo dài lên trước, bóng tối âm u tĩnh mịch vô cùng.
"Sao thế?" Trần Cảnh Thâm ngẩng đầu lên theo.
Dụ Phồn im lặng lắng nghe thật lâu, tiếng động ngắn ngủi kia không xuất hiện nữa, cũng không có ai xuống tầng. Cậu ngơ ngẩn nói: "Có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không có."
Nghe nhầm à?
Dụ Phồn sống mười bảy năm trong tòa nhà này, tiếng động kia nghe như đang vật lộn khi trục chân ga không ma sát.
Nhưng rất nhẹ thôi, nhẹ đến mức bản thân cậu cũng không rõ là sự thật hay là ảo giác.
Sau một hồi do dự, Dụ Phồn vẫn bước lên một nửa cầu thang để xem xét, cửa phòng tầng hai đóng kín, tất cả đều giống y như khi xuống tầng.
"Nghe thấy gì à?" Trần Cảnh Thâm thấp giọng hỏi, định đi lên theo Dụ Phồn, nhưng đi được hai bậc cầu thang lại bị Dụ Phồn ngăn lại.
"Không có gì, nghe nhầm."
Dụ Phồn bị kéo mạnh từ dòng cảm xúc ra, cuối cùng cũng ý thức được nơi đây là dưới tầng nhà, xung quanh là những tòa nhà dân cư dày đặc, người khác không đến gần cũng có thể nhìn thấy được.
Sau khi xác định hàng hiên không có ai, cậu thở phòa nhẹ nhõm, khó chịu chớp đôi mắt khô khốc.
Từ nhỏ đã vậy, dư âm chậm của việc khóc rất mạnh, mắt sưng đỏ hoe, phải đợi thật lâu sau mới bớt. Vì vậy hồi trước sau khi bị Dụ Khải Minh đánh, Vân San không chỉ cần đắp miệng vết thương giúp cậu mà còn đắp cả đôi mắt.
Trần Cảnh Thâm nhìn đôi mắt đỏ bừng, giây tiếp theo, Dụ Phồn giơ tay che kín mắt.
"Nhìn đéo gì??" Dụ Phồn kéo quần áo, lạnh nhạt nói, "Đi thôi."
Mưa vơi dần, Trần Cảnh Thâm cầm theo chiếc ô đen hai thằng con trai cố lắm mới cùng chen phía dưới được.
Lúc ra khỏi khu dân cư, Dụ Phồn không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua, vẫn che một tay trước mắt, nghển cổ thật cao.
Cửa sổ tầng hai tối đèn, không có ai.
"Thấy được đường đi không?" Trần Cảnh Thâm quét mắt nhìn bạn trai mình phải mang theo gánh nặng.
"Hỏi thừa." Dụ Phồn quay đầu lại, cúi mắt nhìn đường đi phía trước, "Tôi đâu có mù."
Trần Cảnh Thâm: "Có cần mua thuốc mắt..."
"Im miệng, Trần Cảnh Thâm." Bàn tay chắn trên mặt nắm vào rồi lại buông ra, "Không tôi sẽ đánh cậu mất trí nhớ."
Trần Cảnh Thâm hơi nghiêng dù về đằng trước, che cả mặt mình đi.
"Cười cũng đánh cậu." Người bên cạnh lạnh lùng nói.
Trần Cảnh Thâm hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
Nghỉ hè, thư viện là nơi rất đắt hàng, giờ này đi chắc chắn không còn chỗ ngồi, Dụ Phồn dẫn Trần Cảnh Thâm đến quán net thường đi, ở ngay gần khu chung cư cũ, tồi tàn hơn Cool boy nhiều.
Hai người không ăn sáng cũng chưa ăn trưa, Trần Cảnh Thâm đi dạo quanh hai nhà hàng bên cạnh, khi quay về máy với hai cốc lẩu Oden, hắn thấy bạn trai mình ngồi vắt chéo chân, đang nheo mắt nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính với vẻ mặt khó chịu.
Đặt đồ vật xuống, quét mắt nhìn màn hình, hắn nhìn thấy một dòng chữ to: "Điểm trúng tuyển của tất cả các trường đại học ở Giang Thành.
Mặc dù Dụ Phồn vẫn chưa nghiêm túc cân nhắc xem sau này nên vào đại học nào, nhưng với thành tích của Trần Cảnh Thâm, chắc chắn sẽ nhắm vào các trường top đầu ở Giang Thành.
Trần Cảnh Thâm gắp một xâu củ cải trắng đưa tới miệng, Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêng đầu cắn một miếng.
"Trần Cảnh Thâm." Khi lướt chuột đến cuối cùng, Dụ Phồn nói với vẻ mặt không cảm xúc, "Không bỏ trốn nữa."
"Gì?"
"Không thi đỗ." Dụ Phồn tính toán, với số điểm hiện tại, chắc cậu chỉ có nước đi rửa bát trong căn tin trường.
Trần Cảnh Thâm vươn tay, cánh tay dừng lại cách màn hình mấy centimet, chỉ vào một trường trong số đó, "Mấy trường này được này."
Dụ Phồn quay đầu xem, thẫn thờ nói: "Trần Cảnh Thâm, tôi kém điểm tuyển sinh đến một trăm điểm."
"Ừm, còn một năm nữa." Trần Cảnh Thâm lại xiên một viên thịt băm nữa.
Dụ Phồn yên lặng đối mắt với hắn một chốc, cúi đầu cắn viên thịt.
Hiếm khi nào lại đến quán net, sau khi lấp đầy bụng, Dụ Phồn cầm lấy điện thoại vào group chat tìm người chơi game.
Những người còn lại cần thời gian để online, Dụ Phồn dựa ra sau ghế lười biếng đợi chờ, tầm mắt vô thức đáp tới màn hình máy tính của người bên cạnh.
Dụ Phồn: "..."
Trần Cảnh Thâm nhìn danh sách nhà thuê phù hợp với "Giang Thành, giường đôi, giao thông nhanh chóng tiện lợi, yên tĩnh, thông thoáng", vừa định bấm vào một phòng ở trông cũng không tệ để xem, con chuột bỗng tự di chuyển. Nó bị dịch đến góc trên bên phải giao diện, bấm vào chỗ X.
Dụ Phồn buông chuột ra, tầm mắt quay về màn hình máy tính của mình. Vành tai ửng hồng, cậu đanh thép tuyên bố.
"Trần Cảnh Thâm, tôi trọ trong trường."
Ở lại quán net một ngày, khi Trần Cảnh Thâm về nhà thì sắc trời đã muộn.
Hắn cúi đầu bấm vào người nằm ở đầu danh sách, vừa gõ chữ vừa mở cửa. Khi cánh cửa bị đẩy ra, nhìn thấy ánh sáng từ trong nhà, ngón tay hắn hơi khựng lại.
"Vậy à? Mấy ngày nay tôi đang cân nhắc chuyện này, còn định bớt chút thời gian đi tìm chị một chuyến... Phải có chữ ký của phụ huynh mới quyết định được? Không cần nhắc, đương nhiên tôi đồng ý ký. Sau khi quyết định rồi phiền chị báo lại cho tôi biết nhé."
Chiếc đèn chùm tinh xảo treo cao chiếu sáng khắp căn phòng khách, Quý Liên Y ngồi trên sô pha, thói quen lâu năm khiến bà giữ vững dáng ngồi nhã nhặn và lịch sự ngay cả khi đang gọi điện thoại. Nghe tiếng động, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cười nhẹ, "Thế lần sau liên lạc."
Cúp điện thoại, Quý Liên Y đứng dậy từ sô pha, "Đi đâu mà muộn thế này mới về. Ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi ạ." Trần Cảnh Thâm bỏ điện thoại vào trong túi.
"Mẹ nhờ dì để lại ít canh, lát nữa uống một chút rồi đi ngủ đi."
"Không cần." Trần Cảnh Thâm nói, "Sao đã về rồi, không phải mẹ bảo bận đến tuần sau à?"
"Kết thúc sớm." Quý Liên Y xoa vùng giữa mày, "Nghiệp vụ của công ty sắp chuyển vào trong nước rồi, mẹ với bố con cũng đã chính thức ly hôn, khoảng thời gian tiếp theo không có việc gì cần xử lý thì không bay sang nước ngoài nữa."
Trần Cảnh Thâm yên lặng đứng đó, một lúc sau mới mở miệng: "Không có việc gì chứ?"
Quý Liên Y sửng sốt giây lát rồi mới gật đầu: "Không, mọi việc xử lý rất ổn thỏa."
Vì đối phương nɠɵạı ŧìиɦ, thậm chí còn có một đứa con trai lớn hơn Trần Cảnh Thâm một tuổi ở bên ngoài, những gì bà nhận được hậu ly hôn nhiều hơn trong tưởng tượng.
"Sắp đến năm quan trọng nhất của con rồi, Cảnh Thâm, cuối cùng mẹ cũng có thể ở nhà với con rồi." Quý Liên Y nói, "Mẹ đã xem xét nhà ở Giang Thành, đợi con thi xong, mẹ sẽ cùng con ——"
"Không cần, con tự thuê nhà." Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt ngắt lời bà.
Quý Liên Y khựng lại, nói: "Không được, thuê nhà không an toàn, cũng không sạch sẽ."
Nếu là trước đây, hẳn Trần Cảnh Thâm cũng sẽ tùy theo ý bà, hai người họ lúc nào cũng như vậy, bà đưa ra yêu cầu, Trần Cảnh Thâm yên lặng vâng theo, rất hiếm khi nào phản kháng.
"Con tự thuê nhà." Trần Cảnh Thâm lặp lại.
"..."
Nụ cười trên gương mặt Quý Liên Y tắt dần, hai mẹ con yên lặng sóng đôi nhau một chốc lát.
Sắp lên lớp mười hai, bà không thể gây xung đột với con trai vào khoảng thời gian này được, tâm lý của học sinh lớp mười hai rất yếu.
Chỉ còn một năm nữa thôi, thi xong rồi từ từ nói chuyện sau.
"Để nói sau đó." Sắc mặt căng thẳng của Quý Liên Y dần thả lỏng, bà nói, "Đúng rồi, tuần sau khai giảng phải không? Đến hôm ấy mẹ đưa con đi báo danh."
–
Có lẽ vì không phát sinh xung đột tay chân, sau một trận cãi cọ ầm ĩ, Dụ Khải Minh vẫn ở nhà như thường.
Hai người vẫn coi đối phương như không khí, cho đến ngày trước hôm khai giảng, Dụ Phồn lấy đồ chuyển phát nhanh quay về, sau khi vào nhà, cậu đá Dụ Khải Minh đang nằm trên sô pha.
Dụ Khải minh đang xem bóng, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Gì?'
"Ông còn liên lạc với bà ấy không?"
Đương nhiên Dụ Khải Minh biết ý cậu nói là ai: "Không có, mẹ mày, cút ra, chắn tao xem TV rồi."
Dụ Phồn không tin, bắt ông ta lấy điện thoại ra kiểm tra. Sau khi lướt xong hết tin nhắn, cậu thở phào nhẹ nhõm, ném điện thoại về.
"Đệt, ném hỏng đồ mày mua trả ông đây một cái nhé? Đã bảo không là không rồi à, không tin..." Dụ Khải Minh mân mê điện thoại, bỗng nói, "Sao dạo này mày không ra ngoài nữa?"
Dụ Phồn vừa định về phòng, nghe hỏi, cậu nghi hoặc quay lại nhìn ông ta.
Dụ Khải Minh trầm mặc chừng hai giây: "...Ngày nào cũng lượn trước mặt ông đây, phiền chết được."
Dụ Phồn mặc kệ ông ta, đóng cửa phòng cái rầm.
Đã mấy ngày rồi cậu không đến thư viện với Trần Cảnh Thâm. Nửa năm qua mẹ Trần Cảnh Thâm bôn ba bên ngoài, lần này trở về ngày nào cũng tổ chức những buổi liên hoan gia đình ở nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng còn mời khách về nhà ăn cơm, lần nào Trần Cảnh Thâm cũng phải đi theo, không trích nổi ít thời gian nào.
Nhưng cũng sắp khai giảng rồi, không sao.
Dụ Phồn mở gói hàng, lấy camera bên trong ra, bắt đầu đi tuần tra xem có thể lắp vào vị trí nào.
Người ta thường dùng thứ này để quan sát mèo nhà mình, chỉ cần cảm ứng được có vật thể đang hoạt động trong phòng, nó sẽ gửi thông báo đến cho điện thoại của cậu.
Sau lần trước bị Dụ Khải Minh lục lọi đồ, cậu đã để ý hơn rất nhiều. Sắp khai giảng rồi, không lắp thứ này cậu đi học không yên tâm.
Lắp đồ chẳng có gì khó, Dụ Phồn cầm điện thoại xác nhận lại mấy lần, sau đó nằm trên giường tiếp tục lướt giao diện phần mềm chưa đóng lại.
Có người nào đó nói chắc như đinh đóng cột mình sẽ ở kí túc xá, nhưng sau khi về nhà vẫn không kìm được mà đi tìm phòng ở.
Dụ Phồn càng lướt xuống dưới càng nhíu chặt mày, tay níu tóc mái trên trán.
Sao tiền thuê nhà ở Giang Thành đắt thế??
Cậu ném điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm trần nhà, tính số tiền tiết kiệm của mình. Lúc rời nhà đi mẹ cậu thất nghiệp cũng một thời gian rồi, số tiền để lại thật ra chẳng nhiều nhặn gì, tiền sinh hoạt mấy năm nay của cậu đều dựa vào khoản tiền ông nội để lại.
Trước đây Dụ Khải Minh mê muội trong trò đánh bạc một phút mở thưởng một lần, thua tiền như nước chảy, không sao khuyên nhủ ông ta quay đầu được. Ông nội cảm thấy ông ta không còn cứu nổi nữa, vả lại quan hệ hai bố con cũng rất căng thẳng, trước khi đi, ông nội gần như không để lại bất kì thứ gì cho Dụ Khải Minh, lén đưa cho Dụ Phồn hết.
Nhưng cũng không phải một con số lớn, mấy năm nay đã dùng gần hết rồi.
Dụ Phồn nhắm mắt chậc lưỡi, cậu hối hận vuốt mặt, sớm biết thế đã hút ít thuốc đi rồi, tiền thuốc lá đắt như thế...
Cậu còn đang lo chuyện vừa làm thêm vừa học đại học, điện thoại trên đệm bỗng rung lên mấy tiếng liên hồi.
Là cái nhóm chat phiền phức kia đang hẹn nhau đấu bóng rổ giữa các lớp vào ngày đầu tiên khai giảng.
[Tả Khoan: Quyết định thế nhé, lớp nào thua mời lớp thắng ăn malatang, ông đây sẽ gọi một suất bốn mươi tệ.]
[Vương Lộ An: Không thành vấn đề, cứ đợi đấy, xem ngày mai Dụ Phồn có đập hỏng khung rổ lớp bọn mày không.]
[Tả Khoan: Có giỏi thì mày đừng có để Trần Cảnh Thâm đứng canh tao!]
[Vương Lộ An: Mày có sao không đấy? Học sinh giỏi canh mày á? Đấy là vị trí chơi của người ta!]
[Vương Lộ An: @Dụ Phồn @Trần Cảnh Thâm Hai vị đại ca, nghĩ trước xem nên cho gì vào malatang đi, ăn sập nhà bọn nó.]
Dụ Phồn đang phát sầu chuyện tiền nong, tự dưng có bữa ăn miễn phí từ trên trời rơi xuống, không tệ. Cậu gõ bàn phím, đánh máy ra một câu: Hẹn thêm mấy trận nữa được không...
Vừa định gửi đi, một tin nhắn mới nhảy ra.
[S: Tôi với Dụ Phồn chơi xong thì đi, không ăn.]
Dụ Phồn: "?"
[Chương Nhàn Tịnh: ...]
[Vương Lộ An: Hả? Hai người đi đâu?]
[S: Có hẹn chuyện khác.]
Dụ Phồn: "?"
Có à? Hẹn chuyện gì?
Chắc không thể đánh bóng xong còn hẹn cậu về lớp làm bài tập đâu nhỉ.
Dụ Phồn nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ một hồi, bỗng, cậu bật dậy khỏi giường với khuôn mặt vô cảm nhưng vành tai đỏ hồng, nhét ít kẹo cao su vào trong chiếc cặp sách đã được chuẩn bị đầy đủ.
Nhóm chat vẫn đang nói chuyện hết sức sôi nổi ——
[Vương Lộ An: Không sao, thế hai suất của Dụ Phồn với học sinh giỏi chuyển sang cho chị Tịnh với Kha Đình.]
[Tả Khoan: Mẹ mày, không chịu để thiệt vốn đúng không? Thế hai vị trí còn lại lớp bọn mày ai chơi đây?]
[Vương Lộ An: Ngô Tư với Cao Thạch.]
[Ngô Tư: Ủa? Đang nói chuyện gì thế? Tôi vừa mới đọc.]
[Vương Lộ An: Đang nói về trận bóng ngày mai, bạn cùng bàn, tôi đăng kí giúp cậu rồi, tan học ngay mai đì chết chúng nó!]
Ngô Tư không trả lời nữa, chắc đang xem lại lịch sử tin nhắn.
Vương Lộ An và Tả Khoan lại hằm hè diss nhau trong nhóm chat, đề tài trong nhóm vừa mới chuyển sang việc mượn bài tập chép, ảnh đại diện của Ngô Tư bỗng nhảy ra ——
[Ngô Tư: ...]
[Ngô Tư: Trận bóng lớp? Tôi với học sinh giỏi không tham gia được đâu.]
[Ngô Tư: Các cậu chưa biết à? Trường học khôi phục lại lớp mũi nhọn rồi.]