DỊCH: MIN
Gọi điện thoại xong, Vân Nam Nam đã hẹn Tô Niệm Nam ra ngoài. Trước khi đi Vân Nam Nam gửi tin nhắn cho Bùi Trì, mà Tô Niệm Nam lại tặng cho Giang Lâm An một chiếc hôn.
Giang Lâm An bất mãn, muốn cô ấy hôn thêm một cái.
Tô Niệm Nam giơ tay véo mặt anh ta, đi luôn.
Cửa hàng của Vân Nam Nam nhất định phải lớn, Tô Niệm Nam ở bên khuyên cô: “Cần lớn như vậy cậu có quản lý được hết không?”
Vân Nam Nam không để ý, “Tớ có thể thuê người.”
“Thế tiền vốn cậu đủ không?” Tô Niệm Nam hỏi tiếp.
“Đương nhiên là đủ rồi.” Vân Nam Nam không làm những việc cô không nắm chắc, “Tớ kiếm đủ tiền mới quay về đấy.”
“Thế thì được, chỉ cẩn cậu đủ tiền thì mua bao lớn đều được hết.”
Vân Nam Nam cũng nghĩ như vậy, cô quấn lấy Tô Niệm Nam, kể lể với cô ấy: “Tớ vốn ảo tưởng đến cảnh tên khốn Bùi Trì kia nghèo rớt mồng tơi, sau đó tớ quay về lấy tiền hung hăng đập lên mặt anh ấy cơ.”
Tô Niệm Nam nghe vậy tự nhiên tiếp nửa câu sau của cô: “Cậu còn yêu cầu cậu ta ngoan ngoãn hầu hạ cậu trên giường đúng không?”
Vân Nam Nam búng tay một phát, đúng là cô nghĩ như vậy.
Tô Niệm Nam không buồn nể mặt cười phá lên, thuận tiện đẩy cô vào mặt tiền cửa hàng đầu tiên.
Thời gian một buổi sáng, Vân Nam Nam và Tô Niệm Nam chạy xem được bốn mặt tiền. Đến buổi trưa, hai người đều mệt không lết nổi. Tìm tạm một quán ăn nào đấy, đi vào nghỉ ngơi ăn cơm.
Trong thời gian đợi đồ ăn Vân Nam Nam trả lời mấy tin nhắn của Bùi Trì, lúc đồ ăn được đưa lên cũng không trả lời nữa, vừa ăn vừa trò chuyện với Tô Niệm Nam.
Ăn được một nửa, Vân Nam Nam nhìn thấy người quen. Chẳng qua là cô không thích người này cho lắm, coi như không nhìn thấy.
Nhưng người kia hoàn toàn không biết, lắc lư chạy tới chào hỏi.
Người tới mặc một cây đồ tây, mái tóc đen hơi dài, bề ngoài cho người ta một loại cảm giác chín chắn trưởng thành.
“Vân Nam, đã lâu không gặp.” Hứa Ngộ lịch sự chào hỏi.
Vân Nam Nam không buồn giữ thể diện cho người nọ: “Đã lâu không gặp, không bằng không gặp.”
Tô Niệm Nam ngồi bên cạnh hóng hớt, lòng bò của nhà này không tồi.
Hứa Ngộ không tính đếm đến lời nói của Vân Nam Nam, chỉ cười một cái cho qua.
“Tôi còn tưởng cậu không quay về nữa chứ?”
Vân Nam Nam gắp một miếng khoai tây lát bỏ vào miệng, cô nói với Hứa Ngộ: “Không đâu, quay về kết hôn.”
“Kết hôn?” Hứa Ngộ bị thông tin này làm kinh ngạc, giọng điệu của anh ta mang theo chút hoảng loạn, “Không nghe nói đến cậu có bạn trai mà?”
Vân Nam Nam nói một câu nhẹ như bẫng: “Bác sĩ bảo cưới, gần đây mới có.”
Hứa Ngộ không vui rời khỏi, Tô Niệm Nam nhịn cười sắp phun hết cả ra.
“Bùi Trì là Tống Tử Quan Âm hả ha ha ha ha” Tô Niệm Nam cười không ngừng mồm.
Vân Nam Nam bị từ hình dung này của cô ấy chọc cười, “Đừng cười nữa, ăn cơm đi.”
“Tớ hỏi cái, người vừa rồi là người theo đuổi hả?”
“Ừ, sao cậu thích à?”
Tô Niệm Nam cầm bánh thịt lợn nhét vào miệng cô.
Bữa cơm này trừ khúc nhạc đêm Hứa Ngộ ra, mọi thứ khác đều khá vui vẻ.
Vân Nam Nam gọi người tới thanh toán, nhân viên phục vụ dịu giọng nói với cô: “Không cần đâu, vừa rồi sếp Hứa có dặn bàn hai người miễn thanh toán ạ.”
“Nếu tôi cứ khăng khăng thanh toán thì sao?” Vân Nam Nam bực bội, sản nghiệp của Hứa Ngộ còn vươn tới tận đây rồi.
Nữ nhân viên phục vụ cười xin lỗi cô, “Cô đừng làm khó chúng tôi nữa.”
Tiền cuối cùng cũng không thanh toán được, Vân Nam Nam vừa ra khỏi cửa đã bắt đầu mắng, Tô Niệm Nam khuyên cô, “Thôi quên đi, coi như ăn chùa thôi.”
Vân Nam Nam ngẩng đầu, Tô Niệm Nam hỏi cô: “Cậu nhìn gì thế?”
“Tớ đang nhìn tên tiệm, lần sau đánh chết tớ cũng không đến chỗ này nữa.”
Buổi chiều lại chạy thêm năm nhà nữa, trong đó có một nhà từ vị trí hay là diện tích giá cả đều khiến Vân Nam Nam vô cùng hài lòng.
Vân Nam Nam thêm wechat của nhà này lại, khi về nhà cô cho Bùi Trì xem.
Bùi Trì không xem cái này, anh bế Vân Nam Nam lên đùi mình, Vân Nam Nam cũng tự giác vòng lấy cổ anh.
“Sao thế?”
Bùi Trì buồn bã nói: “Sao em không trả lời wechat của anh?”
Trên mặt Vân Nam Nam xuất hiện biểu cảm kinh ngạc, cô ngạc nhiên nói: “Em chưa trả lời hả? Em trả lời rồi mà, mấy tin lận.”
Bùi Trì lập tức giở điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện: “Tổng cộng có mười tin, em có cần đếm thử không?”
Vân Nam Nam lấy điện thoại của anh để sang một bên, cô giải thích: “Anh đã hơn hai mươi rồi, người trưởng thành đó, đừng quan trọng cuộc trò chuyện trên mạng như thế.”
Bùi Trì: khừa khừa.
“Chẳng phải hôm nay không có thời gian sao?” Vân Nam Nam cầm điện thoại của mình lên, giở cửa hàng mặt tiền ra cho anh xem. “Hôm nay tổng cộng đi xem tận chín nhà, trong đó có một nhà em vô cùng hài lòng, anh nhìn thử xem.”
“Cho anh xem?” Bùi Trì nhận lấy điện thoại, “Trong tiệm cũng có phần của anh hả?”
Vân Nam Nam lập tức trở mặt: “Đừng xem nữa.”
Bùi Trì vội vàng dỗ dành: “Trêu em thôi, anh xem thử nào.”
Cửa tiệm mà Vân Nam Nam nhìn trúng quả thực rất được, Bùi Trì tỉ mỉ quan sát, anh thấy khá ổn.
“Có đủ vốn không em?” Bùi Trì hỏi cô.
Vân Nam Nam dõng dạc: “Đủ, đương nhiên là đủ rồi.”
Bùi Trì gật đầu, “Tiền trang trí lắp đặt thì sao, cũng đủ rồi hả?”
Phí lắp đặt? Vân Nam Nam nghẹn ứ, hình như cô quên mất chuyện này.
Bùi Trì không đợi trả lời đã nhìn cô, thấy cô nhăn mày, cả gương mặt viết đầy hai chữ không vui thì biết tám phần không đủ.
“Em quên mất phí lắp đặt?” Bùi Trì hơi ngửa người về sau, ở góc độ này nhìn Vân Nam Nam, trong mắt tràn ngập trêu ghẹo.
Vân Nam Nam nhảy xuống khỏi đùi anh, gửi wechat cho ông chủ, hỏi thử quả đúng là tiền vốn không đủ dùng.
Vân Nam Nam bị ép ngồi về đùi Bùi Trì, cô khóc lóc, “A a a a, Bùi Trì em hết tiền rồi, a, làm sao đây làm sao đây….”
Bùi Trì véo má cô, buồn cười nói: “Em như thế mà còn muốn bao nuôi anh hả?”
Vân Nam Nam vừa nghe thấy thế, được, Tô Niệm Nam này bán đứng cô.
“Đâu có.” Vân Nam Nam oan ức, thà chết không thừa nhận.
Bùi Trì: “Cho em mượn tiền thì lấy gì trả?”
“Cắt thịt đền tiền.”
“…”
Bùi Trì khẽ ho, cuối cùng vẫn nhận quả cầu thẳng đến mức không thể thẳng hơn mà Vân Nam Nam ném sang.
Anh nói không lại, nhưng anh làm được, vác thẳng người lên vai.
Mái tóc của Vân Nam Nam rũ xuống, cô hừ nói: “Cắt thịt đền tiền này cũng nhanh quá đi, tiền còn chưa đưa cho em đâu.”
Bùi Trì vỗ cô: “Cho nên hiện giờ em phải lấy lòng anh cho tốt, nếu không anh không cho em mượn nữa.”
Vân Nam Nam mắng to: “Tên khốn không có lương tâm.”
Tên khốn không có lương tâm vác cô lên giường, sau đó đóng cửa phòng lại.