DỊCH: MIN
***
Vân Nam Nam phì cười, “Muốn làm bạn trai hả?”
Bùi Trì thành kính hôn lên gót chân cô, anh nhẹ giọng nói: “Đó là đương nhiên.”
“Bạn trai thì lùi về sau một chút, việc bây giờ anh cần làm là thực hiện nghĩa vụ của bạn giường.” Vân Nam Nam giẫm lên vai anh, gương mặt cao ngạo nói, “Tới đây, làm em sung sướng đi.”
Người phụ nữ bị liếm, thực ra là một chuyện rất thoải mái.
Bùi Trì vùi đầu xuống, hai chân của Vân Nam Nam bắt chéo quấn chặt lấy cổ anh. Được bú mút càng thoải mái, hai chân bắt chéo kia kẹp càng chặt hơn.
“Bùi Trì, đầu lưỡi của anh liếm em sướng quá.” Vân Nam Nam chân thành khen anh một câu.
Miệng Bùi Trì đang bận công chuyện, anh không nói lên lời. Chỉ có thể thọc lưỡi vào sâu hơn một chút, liếm ác liệt hơn.
Lông mu bên dưới bị Bùi Trì đùa nghịch trên tay, môi thịt bị day cắn vỗ về, những thứ này đều mang tới cho Vân Nam Nam sung sướng cực hạn.
“Ư….Liếm nhẹ chút, đừng có cắn...”
Vân Nam Nam yêu cầu nói.
Đầu lưỡi của Bùi Trì cuộn lên dùng sức đâm vào lối đi nhỏ hẹp, đáng tiếc đầu lưỡi không phải ngón tay hay dương vật, chỉ có thể liếm mút ở viền ngoài.
Khi Bùi Trì dùng miệng cũng không quên dùng tay, anh vừa liếm vừa thọc ngón tay mò mẫm bên trong thịt mềm, khiến Vân Nam Nam run rẩy từng cơn.
“Ha….A…Ư….ư….” Vân Nam Nam bật thốt ra những âm tiết bày tỏ cô rất thoải mái, hô hấp ngày càng nặng nề của cô cũng như đang ám chỉ Bùi Trì không phí công tốn sức.
Hai chân kẹp trên cổ của Bùi Trì, bắt đầu tự động căng ra, ngón chân cũng phục tùng bản năng mà cuộn lại.
“Anh liếm giỏi quá Bùi Trì….Ư ha….Thoải mái thật đó...”
Bùi Trì có thể nghe thấy giọng của Vân Nam Nam, mà ngặt nỗi anh không nói được, chỉ có thể tiếp tục làm việc.
Vân Nam Nam nhìn Bùi Trì đang càn rỡ giữa hai chân mình, từ góc độ của cô mà nhìn, chỉ thấy một đầu tóc màu đen.
Chẳng biết là mạch máu được kích thích hay là vì gì khác, cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu Bùi Trì còn đang động nói: “Bùi Trì, lần này làm xong anh hãy làm bạn trai em nhé.”
Động tác của Bùi Trì ngừng lại, anh ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính mật dịch mà Vân Nam Nam trào ra.
Nét mặt anh vừa như khó lòng tưởng tượng lại vui mừng, Bùi Trì không chắc chắn hỏi lại Vân Nam Nam một lần: “Thật sao?”
Vân Nam Nam cười đá anh một phát: “Xem biểu hiện của anh, biểu hiện không tốt em sẽ thu hồi lại.”
“Em tha thứ cho anh rồi sao?”
“Xong việc lại nói có được không?”
Có thể, đương nhiên là có thể.
Vân Nam Nam nằm lên trên bàn, hai chân cô lần nữa bị Bùi Trì nhấc lên. Huyệt nhỏ còn đang co bóp hiện ra trước mắt Bùi Trì, một co một bóp, như đang mời mọc anh.
Xung quanh huyệt thịt hồng phấn non mềm còn rịn ra dịch nhầy sáng loáng, đó là kết quả của công cuộc cố gắng của anh vừa rồi.
Em trai cứng ngắc của Bùi Trì đã chuẩn bị xong xuôi, Vân Nam Nam nằm trên bàn, cô xoa bóp bầu vú của mình dụ dỗ Bùi Trì: “Vào đi anh….”
Bùi Trì không chịu nổi dụ dỗ, quy đầu xuyên qua cửa động xuyên qua âm đạo, cuối cùng dừng trước tử cung.
Anh không đi vào thêm nữa, chỉ ra vào trong âm đạo.
Vân Nam Nam thở dài một tiếng, “Anh đi vào đúng là thỏa mãn thật.”
Bùi Trì ừ một tiếng: “Anh đã nói b.í.m nhỏ này của em chỉ nhận con chim của anh thôi.”
Vân Nam Nam cười ha ha, thế nhưng Bùi Trì đang thọc vào cô, cô cười không nổi nữa.
“Thế….Thế anh phát huy hết tác dụng của con chim ấy ra đi.”
Chín cạn một sâu không quá phù hợp với hai người Bùi Trì và Vân Nam Nam, bọn họ thường dùng đều là ba cạn một sâu, hoặc là phát nào cũng sâu.
“A ha…Nhanh lên….Chính là như thế….A….Đúng như thế….Sướng quá…Ư….Sướng thật đó...”
“Tiếng rên rỉ của em nghe hay thật.” Bùi Trì bày tỏ.
“Ư…Ha….Anh rên, anh rên cũng không kém đâu….”
Bùi Trì hỏi lại cô: “Lẽ nào anh còn cần rên hay sao, b.í.m của em chặt quá, kẹp anh rất sướng, muốn cắm vào trong cả đời không rút ra nữa.”
Vân Nam Nam bị khoái cảm đánh úp đến khiến gương mặt nhăn lại, lời nói của cô liên tục ngắt quãng.
Cô hỏi anh: “Lẽ nào không phải sao?”
Bùi Trì: “Đương nhiên rồi, anh quá muốn cắm vào cả đời ấy.”
Bầu vú của Vân Nam Nam đã bị lạnh nhạt rất lâu rồi, tay của Bùi Trì vừa vặn đặt ở bên đùi cô, cô tự đùa nghịch hai vú của mình.
Hai tay đều sờ bóp lên, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mềm.
Bùi Trì thấy cô tự chơi vú mình, anh giơ tay qua đó.
“Đây đã không kịp đợi nữa rồi hả?”
Vân Nam Nam: “Anh….A….Chẳng phải anh cũng chạy đến sờ hay sao...”
Lúc tay Bùi Trì rờ đến, Vân Nam Nam đã buông tay ra.
Buông hết ra cho Bùi Trì xoa bóp.
“Vân Nam, vú em mềm thật.” Bùi Trì cũng thoải mái than thở.
“Em biết, hơn nữa còn rất to.”
“Vừa to vừa tròn, đúng là giống một cái bánh bao trắng.”
Đầu vú của Vân Nam Nam dựng thẳng lên, cô hỏi Bùi Trì: “Thế bác sĩ Bùi có muốn ăn một miếng bánh bao trắng không?”
Ăn chắc chắn là phải ăn rồi, mỗi lần Bùi Trì ngậm lấy đều cho cảm giác không giống nhau.
“Ha a….Đầu lưỡi của bác sĩ Bùi liếm em ngứa quá….”
Bùi Trì: “Cắn cho em hết ngứa nhé?”
“Cắn nhẹ một chút.”
Bùi Trì nhẹ nhàng cắn một phát, vú bên phải bị lạnh nhạt bắt đầu bất mãn.
“Anh liếm cả bên phải nữa, bên phải cũng muốn.”
Đang lúc Bùi Trì định cúi đầu, anh nhớ tới câu nói trước kia mà Vân Nam Nam từng nói.
Anh trả lại y nguyên cho cô: “Cầu xin anh đi.”
Vân Nam Nam ở trên giường là một người không biết xấu hổ, câu cầu xin này của Bùi Trì quá đơn giản.
Cô ngâm nga nói một câu: “Ông xã, cầu xin anh liếm vú bên phải của em nữa.”
Câu nói này gây ra lực sát thương cực lớn.
Vân Nam Nam còn dụ dỗ Bùi Trì, cô ở trên bàn vặn eo, “Ông xã, chịch nhanh chút đi ~”
Bùi Trì thực sự bị kích động đến đỏ cả mắt, Vân Nam Nam bị anh thọc chỉ có thể ngâm nga rên rỉ.
“A A….Nhanh quá….Nhanh quá đi mất….Chọc đến rồi….Chậm chút, chậm chút….”
Bùi Trì đỏ mắt, cắn lên vú cô khàn giọng nói: “Chẳng phải em muốn nhanh chút hay sao?”
Vân Nam Nam nức nở: “Thế này cũng quá nhanh rồi….”
Bùi Trì không quan tâm, “Thế thì cũng phải chịu, em ăn được hết.”
“Ư ha….Ăn không nổi….A….Chậm chút….Em có cảm giác rồi…Ư…..Bùi Trì…..”
Bùi Trì tiếp tục thọc sâu vào, “Gọi ông xã.”
“Ông xã…A a ha …..Ông xã chậm một chút….A...”
“Không được,” Bùi Trì điên cuồng thở dốc, “Em gọi ông xã, anh càng muốn chịch chết em.”
“Ư….Đồ khốn…Ha….Khốn kiếp lừa em...” Thân thể Vân Nam Nam lắc lư, bầu vú lộ ra không khí đang điên cuồng nhún nhảy. “Thực…thực sự không được nữa đâu…A a…Em có cảm giác em sắp lên đỉnh rồi….A...”
“Vậy thì tốt, điều đó chứng minh con chim của anh rất hữu dụng.” Bùi Trì cắn lên gót chân cô một phát.
“Ha….A….”
Bùi Trì vẫn đang hì hục, Vân Nam Nam đã lên đỉnh cao trào.
“Được….Được chưa?” Vân Nam Nam hơi mất sức.
Bùi Trì nhìn cô một cái, “Em sẽ không cho rằng em lên đỉnh rồi, a nh cũng thế chứ?”
Sức kéo dài của Bùi Trì đúng là rất được, cuối cùng Vân Nam Nam được anh bế về phòng ngủ.
Vân Nam Nam được bế về phòng đẩy anh, “Bế em đi tắm rửa.”
Bùi Trì im lặng: “Anh có bắn ở bên trong đâu.”
“Thế em cũng muốn tắm, nhớ chút nữa bón thuốc tránh thai cho em.”
Giọng nói của Bùi Trì hơi trầm xuống, anh hỏi Vân Nam Nam: “Em thực sự không thích trẻ con tẹo nào hả?”
Vân Nam Nam: “Không thích...”
….
Hơn 8h sáng ngày hôm sau, Vân Nam Nam thức dậy. Cô nhìn đồng hồ, lẽ nào dậy sớm thế hả.
Cô nhìn Bùi Trì đang nằm bên cạnh, anh vẫn đang ngủ. Cô kéo tủ đầu giường ra, tìm chiếc bút ở bên trong.
Dùng chiếc bút này, vẽ mấy con rùa lên mặt Bùi Trì.
Vẽ xong còn còn chấm chấm lên, Vân Nam Nam không ngờ cô vừa đóng nắp bút lại, Bùi Trì đã mở mắt ra.
Bùi Trì vừa dậy, giọng nói còn mang theo chút khàn.
“Vẽ xong chưa?”
Vân Nam Nam bực bội hỏi anh: “Anh dậy từ khi nào thế?”
“Em mở tủ đầu giường ra anh đã dậy rồi.”
“Vẽ xong rồi thì bàn đến chuyện tối qua em đồng ý với anh đi.” Bùi Trì tránh việc cô trầy bửa, anh nhắc trước cô một câu: “Không được nói không nhớ, anh không chịu nổi.”
Vân Nam Nam đang định phản bác rằng làm sao cô ăn vạ cho được, đã bị Bùi Trì ôm vào trong ngực.
“Nghe đi, nó đang đập nhanh vì em đấy.”
Vân Nam Nam bị Bùi Trì ấn vào trước ngực, cô nghe thấy âm thanh nhịp tim của anh, gương mặt bỗng nóng phừng.
“Vân Nam, đừng hối hận, nó cũng không chịu nổi đâu.” Nghe giọng Bùi Trì có chút đáng thương.
Vân Nam Nam gục lên trước ngực anh, nhắm mắt lại.
“Bùi Trì, vốn dĩ em cũng không có ý định hối hận.”
Bùi Trì ấn cô càng chặt hơn, anh ngập ngừng nói: “Vậy em tha thứ cho anh rồi sao?”
Âm thanh có chút nghẹn ngào, Vân Nam Nam nghe ra được.
Cô cũng chẳng dễ chịu chút nào, bàn tay cô chậm rãi vỗ về trước ngực anh.
“Em vốn không trách anh, em chỉ đang giận thôi.” Giận anh nhát gan.
“Phải, là anh không tốt.” Giọng nói của Bùi Trì càng ngày càng khàn “Là anh tự cho mình là đúng khăng khăng khiến em và anh bỏ lỡ thời gian dài như vậy, em đi rồi, ngày nào anh cũng hối hận.”
“Hối hận gì chứ?” Vân Nam Nam đang chờ đợi một đáp an.
Bùi Trì nhắm mắt lại, nước mắt nương theo sống mũi trượt xuống gối.
“Anh hối hận để em rời đi, khi ấy những lời anh nói đều là giả dối. Anh yêu em, em là bạn gái anh, anh không muốn em rời khỏi, anh muốn em ở bên anh từng giây từng phút.”
Vân Nam Nam cũng bắt đầu nghẹn ngào, cô đợi tới đợi đi, mỗi năm đều âm thầm về nước, đứng từ xa nhìn anh một cái rồi nhếch nhác rời đi.
Cô mong chờ chính là Bùi Trì, cô quá nhớ nhung anh.
Trong lúc cô nhớ nhung anh, anh cũng tưởng niệm cô.