DỊCH: MIN
***
Trên thế gian này phụ nữ muôn màu muôn vẻ, trong mắt Bùi Trì, bọn họ là một loại, còn Vân Nam Nam là một loại.
Lật mặt còn nhanh hơn giở sách, chính là nói tới Vân Nam Nam.
Tối qua Bùi Trì kể chuyện tới nửa đêm cho cô, sáng nay tinh thần sáng láng nói với anh: “Em muốn ăn cháo trứng bắc thảo thịt nạc, với hai cái bánh bao nhân khâu nhục, anh mau đi mua đi.”
Bùi Trì đặt cốc nước đưa cho cô xuống bàn thật mạnh, anh buồn cười nói: “Em đã sai khiến anh rồi cơ à?”
Vân Nam Nam nghi hoặc nhìn anh: “Chẳng phải anh muốn theo đuổi em hả?”
Bùi Trì: “….”
Bùi Trì ra ngoài mua đồ ăn sáng, Vân Nam Nam đứng dậy hoạt động gân cốt, đợi ăn xong thì về nhà luôn. Cô mở điện thoại lên, xem tin nhắn chưa đọc.
Tô Niệm Nam gửi cho cô mấy ngày trời, cô mở ra đọc. Nói mấy chuyện liên quan đến con cái, cô cũng gõ chữ trả lời mấy tin.
Con à, cô không thích cũng không sinh.
Lúc Bùi Trì quay về cầm rất nhiều đồ ăn sáng, Vân Nam Nam ăn sung sướng vô cùng.
Đang lúc cô chuẩn bị ăn đến cái bánh bao thứ tư, Bùi Trì cầm đũa đánh lên tay cô.
“Còn ăn được nữa hả? Cẩn thận bội thực.”
Vân Nam Nam hất tay anh ra, cầm bánh bao lên cắn một miếng.
“Anh quản được à?”
Ăn xong Vân Nam Nam nằng nặc đòi về nhà, Bùi Trì đo nhiệt độ cho cô, không còn sốt nữa cũng đồng ý.
Trên đường đi, Bùi Trì lái xe, Vân Nam Nam lại nhắm mắt ngủ.
Cô không ngủ, mà chỉ nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ về một số việc.
Cô nhớ hồi Bùi Trì học cấp ba, có lần cô bị sốt cao, nằm trong viện tận mấy ngày. Khi ấy sốt mãi không giảm, cô cũng mơ mơ hồ hồ, ngày nào cũng thấy bản thân mình giống hệt lò lửa. Cô khó chịu, Tô Niệm Nam ở bên cạnh lau cho cô, đợi Bùi Trì đến thì cô ấy đi nghỉ ngơi.
Lúc Bùi Trì tới bón cơm cho cô, cô khàn giọng hỏi anh: “Bùi Trì, có phải em sốt sắp chết rồi không?”
Khi ấy Bùi Trì rất giận dữ, đặt ngay chiếc thìa sứ xuống, tiếng đồ sứ đụng vào thành bát vang lên tiếng leng keng, đến giờ Vân Nam Nam vẫn còn nhớ được.
Bùi Trì đã lái xe đến, Vân Nam Nam cũng mở mắt ra. Lần này là về nhà của cô, vẫn là căn nhà trước kia.
Vân Nam Nam thấy Bùi Trì quen đường thuộc lối ra vào, trêu chọc anh: “Ôi, còn nhớ cả đường kia à?”
Bùi Trì nói: “Anh không chỉ nhớ đường, anh còn nhớ được quần áo lót trong phòng ngủ của em đặt ở ngăn tủ thứ mấy cơ.”
Vân Nam Nam: “Mẹ, đồ biến thái!”
Trong nhà mấy ngày không có người ở đã vương chút bụi bặm, Bùi Trì chưa kịp nói gì, Vân Nam Nam đã sai sử anh: “Anh đi thu dọn phòng cho em, em phải ngủ đây.”
“Thù lao tính sao?” Bùi Trì tiến lại gần Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam chê bai hôn lên má anh một cái, Bùi Trì không vừa lòng, ấn người lên sô pha hôn cho hoàn vốn.
Hôn xong anh sờ lên cánh môi của cô: “Đây mới gọi là thù lao thực sự.”
Vân Nam Nam đỏ mặt, mắng anh mặt dày.
Bùi Trì chỉ hơi lắm lời, nhưng chân tay lanh lợi, chẳng bao lây đã dọn dẹp xong căn phòng. Anh đứng trên lầu gọi: “Lên đây ngủ đi.”
Vân Nam Nam ôm một đống đồ ăn vặt loạng choạng chạy lên.
Bùi Trì thấy trong tay cô cầm một đống đồ linh tinh, anh kéo chăn ra, “Chẳng phải em đi ngủ hay sao?”
Vân Nam Nam chui vào trong chăn, đặt đồ ăn vặt sang một bên, dựng bàn lên bắt đầu xem phim.
Bùi Trì khuyên nhủ cô: “Bớt ăn đi, lại nóng gan bây giờ.”
“Thế thì anh pha cho em một cốc trà thanh nhiệt đi.”
Bùi Trì quẹt dép lê, xuống dưới lầu pha trà.
Đồ vặt mà Vân Nam Nam đang ăn dễ khát nước, Bùi Trì lấy cho cô cốc nước nguội, giải khát.
Anh đi vào trong phòng bếp ngó thử, còn nhìn thấy một chiếc bình nước to, rất quen mắt.
Hình như là hồi cấp ba anh mua cho Vân Nam Nam, mục đích là vì để cô uống nước nhiều thêm chút.
Bùi Trì mang nó đi rửa để đựng nước.
Cầm bình nước lên lầu, Vân Nam Nam nhìn một cái thì không nhìn thêm nữa. Cô hạnh họe: “Bình nước to như thế này, để em tiện uống hả?”
Bùi Trì mở nắp ra, “Chẳng phải đây có ống hút sao?”
Vân Nam Nam chậc một tiếng, cô quên mất cái này rồi.
“Nước nguội em cũng không uống nổi.”
Bùi Trì chẳng buồn giữ thể diện cho cô: “Em còn hạnh họe nữa anh cũng sẽ không nhận ra đât là cái bình ngày xưa anh tặng cho em đâu.”
Vân Nam Nam thẹn quá hóa giận: “Em chỉ nhớ vật cũ mà thôi.”
Bùi Trì: “Phải, phải, phải...”
Bùi Trì bị sai xuống dưới dọn dẹp vệ sinh, Vân Nam Nam thực sự không muốn nghe anh nói chuyện nữa.
Thực ra dưới lầu cũng tạm, không bẩn lắm, anh mở máy dọn vệ sinh ra, sau đó đi sửa sang lại đồ đạc.
Lần này Vân Nam Nam quay về ngay cả đồ đạc trong nhà cũng không dọn dẹp, mọi thứ chất đống vào một chỗ.
Anh bỏ từng thứ một ra xếp gọn gàng, còn phát hiện ra một bức thư dưới hộc bàn.
Trước khi anh mở ra còn thầm cảnh cáo Vân Nam Nam, tuyệt đối không phải là viết cho cô. Sau khi mở ra đúng là không phải gửi cho Vân Nam Nam.
Bức thư tình này là viết cho anh.
Thẩm Lai.
Cái tên này anh còn nhớ được, là cô gái trước kia theo đuổi anh tới nỗi gà bay chó sủa.
Nhớ tới Thẩm Lai, Bùi Trì lại nhớ tới một chuyện nữa.
Khi ấy Vân Nam Nam không thường xuyên tới trường tìm anh, bỗng nhiên có một khoảng thời gian rất chăm chỉ.
Bùi Trì vừa xuống dưới lầu đã trông thấy Vân Nam Nam ở đằng xa vẫy tay, anh nói một câu với người bên cạnh rồi bước về phía cô.
“Sao bỗng nhiên tới đây vậy?” Bùi Trì lấy khăn giấy lau cho Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam khoác lên cánh tay anh giọng nói nhão nhoẹt: “Nhớ anh á ~”
Câu này khiến da gà da vịt của Bùi Trì nổi hết cả lên, anh rùng mình một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Vân Nam Nam không vui buông anh ra.
Sau đó anh được Vân Nam Nam đưa đến một con hẻm nhỏ, hai người càn rỡ hôn nhau, thậm chí tay của anh còn mon men vào trong quần áo của Vân Nam Nam rồi.
Ngày hôm sau, Thâm Lai hùng hổ chạy tới hỏi anh có phải anh có bạn gái rồi không, anh chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Lai đã nói: “Hôm qua tôi nhìn thấy cậu hôn cô ta rồi!”
Lúc này Bùi Trì mới hiểu ra, anh hào phóng thừa nhận: “Phải, tôi có bạn gái rồi.”
Sau này anh mới biết, con đường kia là đoạn đường mà Thẩm Lai bắt buộc phải đi qua, Vân Nam Nam đã lên kế hoạch từ sớm.
Hiện giờ lại nhìn thấy phong thư này, Bùi Trì vẫn cảm thấy vui mừng rạo rực, chút nữa anh muốn dùng nó để cười nhạo Vân Nam Nam.
Đồ đạc đã sắp xếp xong, sau đó anh lấy quần áo từ trong va li của Vân Nam Nam treo lên tủ.
Bên trong va li có một chiếc hộp màu xanh lam, anh lấy ra ném thẳng vào trong tủ. Lúc xếp quần thì đụng bị bật ra, đồ bên trong rơi hết xuống.
Anh cất gọn quần lại, khom người xuống nhặt đồ.
Là một chiếc khăn len, còn là khăn nam.
Anh không nhìn nhiều, bỏ vào trong hộp.
Làm xong hết mọi thứ, anh đi lên lầu. Vân Nam Nam đã ngủ say, trong thuốc cô uống có thành phần gây buồn ngủ.
Bên tay trái là gói khoai tây chiên chưa ăn hết, phim truyền hình trong điện thoại vẫn đang chiếu. Bùi Trì tắt điện thoại, cất gọn đồ ăn vặt và chiếc bàn sang một bên. Tự anh cũng nằm xuống, ôm lấy Vân Nam Nam chìm vào trong mộng đẹp.
Vừa nhắm mắt được mười phút, anh lại mở mắt ra.
Bùi Trì cẩn thận kéo chăn ra bước xuống, bước chân anh cực khẽ, lặng lẽ đi xuống dưới lầu.
Xuống dưới lầu, anh tới trước tủ quần áo, lôi chiếc khăn len kia ra.
Sau khi cầm ra, anh nhìn đi nhìn lại.
Hết lần này đến lần khác….