DỊCH: MIN
Sau khi Tô Niệm Nam và Giang Lâm An về nhà, cô ấy nằm bò trên giường nói cho Giang Lâm An nỗi thất vọng của Vân Nam Nam đối với Bùi Trì, Giang Lâm An ôm người vào trong lòng suy nghĩ một hồi.
Lúc sau anh ta mới dịu giọng nói: “Có lẽ cậu ta muốn một đứa con.”
Tô Niệm Nam cau mày: “Nhưng mà Vân Nam Nam có thích trẻ con đâu.”
“Ừ, có khả năng cậu ta cần một đứa con để giữ chặt Vân Nam Nam lại.”
Câu nói này của Giang Lâm An chẳng bằng không nói, anh ta vừa nói Tô Niệm Nam càng nhíu chặt mày hơn.
“Đây là lối suy nghĩ vớ vẩn gì thế, nếu Vân Nam Nam mà mang thai không chừng ngày thứ hai đã tới bệnh viện phá luôn ấy.” Tô Niệm Nam quá hiểu Vân Nam Nam rồi, cô càng nghĩ càng thấy không đúng. “Không được, em phải nhắc nhở cậu ấy mới được.”
Giang Lâm An không ngăn cô ấy lại, anh ta ngồi bên cạnh nhìn cô ấy gửi tin nhắn cho Vân Nam Nam, bỗng anh ta mở miệng: “Em thì sao, em có muốn có con không?”
Tô Niệm Nam đang hăng say gõ chữ bông ngây người, cô ấy hỏi lại: “Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này?”
Tại sao lại hỏi vấn đề này, vì anh không yên tâm thôi.
Giang Lâm An lặng lẽ điều chỉnh cảm xúc, anh ta coi như không có gì giải thích: “Chỉ hỏi xem thôi, Vân Nam Nam không thích trẻ con còn em thì sao?”
Tô Niệm Nam thấy anh ta như vậy biết ngay không chỉ là thuận miệng hỏi, cô ấy buông điện thoại xuống, xoay người đối mặt với Giang Lâm An.
Cô ấy nói: “Em thích con của em và anh, cùng một đạo lý, em cũng thích con của anh trai em nữa, nếu sau này Vân Nam Nam thay đổi suy nghĩ rồi sinh con thì em cũng thích. Nếu như những người khác, ví dụ người quen họ hàng, ngoan ngoãn thì em còn cho kẹo ăn, nhưng đó chỉ là thích một chút ít thôi. Nếu như chúng nó nghịch ngợm phá phách, em chẳng buồn để ý đâu.”
Cho nên, anh hiểu chưa?
Giang Lâm An chớp chớp mắt, đưa tay ra ôm lấy Tô Niệm Nam, anh ta lẩm bẩm: “Anh còn tưởng rằng em rất muốn có con….”
Tô Niệm Nam véo anh ta, hung hăng nói: “Bớt suy nghĩ linh tinh đi, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.”
Giang Lâm An ừ hai tiếng đáp lời.
Thứ flag này được tiện tay lập lên, mới sáng sớm Vân Nam Nam thức dậy đã cảm thấy hơi đau đầu, khoang mũi còn bị nghẹt, cô lười xuống giường nên cứ vậy mà ngủ đi.
Bùi Trì tan làm về nhà, sờ lên trán cô thấy hơi bỏng khiến anh hoảng hốt.
Vân Nam Nam đang mê mang có cảm giác mình được bế bổng lên cuối cùng cùng mở mắt, cô thấy Bùi Trì đang bế cô ra ngoài, cô hỏi: “Anh bế em làm gì thế?”
Sắc mặt Bùi Trì không được tốt lắm, anh lạnh lùng nói: “Còn không tới bệnh viện nữa, em sẽ chết đấy.”
Lúc này Vân Nam Nam mới nhớ tới, thì ra là cô bị sốt.
Vỗi vã tới bệnh viện, y tá lấy ven truyền dịch xong, Vân Nam Nam hừ hừ kêu đau, Bùi Trì bất lực đành thổi cho cô, còn xoa bóp cho cánh tay còn lại nữa.
Ý tá lấy ven bên cạnh cười nói, “Bác sĩ Bùi, anh với bạn gái anh ngọt ngào quá.”
Vân Nam Nam nghe thấy hai chữ ban gái này rất rõ ràng, cô giằng co trước ranh giới mê mang một giây giải thích: “Tôi không phải là bạn gái của anh ấy.”
Nói xong thì người rơi vào cơn mê, y tá bên cạnh hả một tiếng.
Bùi Trì đắp chăn cho cô, nói với y tá ở bên cạnh: “Sốt hỏng đầu rồi, không phải bạn gái mà là bà xã.”
Vân Nam Nam nằm mơ một giấc mơ, mơ về hồi học cấp ba.
Lúc ấy cô học ở nước ngoài, trong lớp có một cô gái bị ong đốt, khóc không ngừng nghỉ. Những bạn học khác đều tới an ủi, chỉ có cô đi lên nhét thuốc vào tay cô nàng đó, cô còn nói mấy câu gợi đòn: “Lớn bằng đấy rồi, tự bôi thuốc chẳng phải tốt hơn sao.”
Cô gái kia khóc tợn hơn, thế nhưng cuối cùng vẫn bôi thuốc mà cô đưa cho.
Sau đó vài ngày, cô gái kia tới cảm ơn cô, lúc cảm ơn còn hỏi cô: “Lúc cậu khóc không có ai an ủi cậu sao?”
Câu này khiến cô tức nổ mắt, sau đó một tháng trời cô cứ nhìn thấy cô gái đó là thấy bực mình.
Sau này Vân Nam Nam nghĩ, nguyên nhân cô tức giận đó là cô gái kia nói đúng.
Không có ai thương cô, bị chọc đúng tim đen cô bắt đầu sửng cồ lên.
Sau đó nữa, cô nhớ tới Tô Niệm Nam.
Đó là người đầu tiên đau lòng vì cô, sau đó Bùi Trì là người thứ hai.
Vân Nam Nam thức dậy, cô nhìn thấy Bùi Trì một tay nắm lấy cô một tay cầm điện thoại.
Cô nhúc nhích bàn tay, gọi tên Bùi Trì.
Bùi Trì thấy cô thức dậy, vội cất điện thoại, sắc mặt anh vẫn thối như cũ.
“Em thấy đỡ hơn chưa? Đã bao lớn rồi mà sốt cũng không biết nói, nếu như anh về muộn hơn một chút em sẽ sốt thành đồ ngốc đấy.” Bùi Trì nhớ lại cảnh tượng hôm nay về nhà trông thấy Vân Nam Nam mềm oặt nằm đó anh lạnh cả người.
Vân Nam Nam bị bệnh hiếm khi không cãi lại, cô nói với Bùi Trì: “Bùi Trì, em nằm mơ.”
Bùi Trì lạnh lùng nói: “Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy chúng ta của trước kia.”
“Em nói với anh xem em mơ thấy chúng ta ở trên giường hả.”
“Có thật luôn.” Cô nói đùa Bùi Trì.
Bùi Trì sắp nghiến nát răng, anh tức điên lên: “Vân Nam Nam!”
Vân Nam Nam cười đến nỗi ho lên, Bùi Trì vội vỗ lưng cho cô. Ngay tại lúc Bùi Trì lại gần, Vân Nam Nam thuận thế ôm lấy anh.
“Em mở thấy anh hồi học cấp ba, có một lần em bị sốt, anh cũng chăm sóc em một bước không rời.”
Bùi Trì vuốt ve tóc cô, dập tắt mấy suy nghĩ linh tinh của cô. Anh cảnh cáo Vân Nam Nam: “Thế em còn không nghỉ ngơi đàng hoàng?”
Vân Nam Nam lắc đầu: “Em không muốn nghỉ ngơi, anh kể chuyện của chúng ta khi trước đi, có những thứ em đã không còn nhớ rõ nữa rồi.”