DỊCH: MIN
***
Trời đã vào thu, thời tiết cũng chẳng đẹp mấy, liên tục cả tuần liền trời đều đổ mưa. Vân Nam Nam cầm chiếc ô trong suốt, cẩn thận đi vòng qua mấy vũng nước đọng.
Cô yêu cái đẹp, bên trong mặc một chiếc váy bó sát mông, phác họa đường cong tinh tế của cơ thể cô. Bên ngoài chiếc váy bó sát là một chiếc áo áo khoác len mỏng, màu trầm hơn chiếc váy một chút. Dưới chân cô đeo một đôi giày martin màu đen mới mua mấy ngày trước, tốn không ít tiền.
Trời lạnh, hai đùi cô cũng lạnh, nhưng trước cái đẹp thì chút chuyện này không đáng là gì.
Phía xa có một chiếc taxi, vô giơ tay lên vẫy. Vốn trời mưa to thế này cô đang ở nhà ngủ, nhưng bị một cú điện thoại của Tô Niệm Nam gọi dậy.
Tô Niệm Nam và Giang Lâm An vẫn chưa đăng kí kết hôn, chủ yếu là do bố mẹ của Tô Niệm Nam không đồng ý, Giang Lâm An tốn rất nhiều công sức để dỗ dành bố mẹ vợ tương lai của anh ta.
Tô Niệm Nam gọi cho Vân Nam Nam nói là muốn đi kiểm tra xem có mang thai hay không. Cô ấy vẫn chưa nói với Giang Lâm An, vì vẫn chưa chắc chắn lắm.
Mưa to nên tài xế lái rất chậm, khi Vân Nam Nam đến thì Tô Niệm Nam đã làm xong thủ tục rồi.
“Biết ngay là cậu sẽ đến muộn mà.” Tô Niệm Nam đoán rất chuẩn.
Vân Nam Nam bất mãn: “Thôi đi, nếu không phải tới đây với cậu thì bây giờ tớ đang ngon giấc trong ổ chăn ấm áp rồi đấy.”
“Thế tí nữa mời cậu ăn lẩu nhé, ăn xong chúng ta đi xem phim.”
Vân Nam Nam liếc nhìn bụng cô ấy, “Vậy thì phải xem xem cậu có mang thai hay không đã, nếu không mang thì ra con phố ngoài cổng bệnh viện tớ mời cậu ăn hết một lượt.”
“Chốt kèo!” Tô Niệm Nam đập tay với cô, cô ấy đưa tờ phiếu trong tay cho Vân Nam Nam, “Tớ còn phải đi kiểm tra nước tiểu nữa, bây giờ tớ đi ra nhà vệ sinh, cậu cầm phiếu của tớ đi tìm bác sĩ nhé. Văn phòng của bác sĩ là phòng thứ ba phía bên phải sau ngã rẽ kia kìa, cậu đi lên phía trước quẹo một cái là nhìn thấy.”
Vân Nam Nam nhận lấy phiếu, hục hặc ừ một tiếng, Tô Niệm Nam cười đánh cô một cái.
Tô Niệm Nam đi khỏi cô đã đi tìm bác sĩ rồi, tới thẳng văn phòng thứ ba sau đó gõ cửa.
“Vào đi.”
Giọng nói của bác sĩ nam bên trong khá êm tai, Vân Nam Nam đang nghĩ liệu có phải là một anh đẹp trai hay không.
Cô đi vào, quả thực là một anh đẹp trai. Bác sĩ đẹp trai đang đeo khẩu trang, nhưng Vân Nam Nam nhìn xuyên qua được lớp khẩu trang thấy một gương mặt cực kì cực kì cực kì đẹp trai.
Mẹ nó chứ, cô còn nhận ra được tên khốn kiếp Bùi Trì này!!! Bao nhiêu năm qua đi không ngờ tên khốn Bùi Trì này trở thành bác sĩ thật.
Nhiều năm không gặp, thực ra cảm xúc của Vân Nam Nam có rất nhiều. Mà một điểm quan trọng nhất trong đó chính là: Lâu ngày không gặp của ai lại ở trong bệnh viện chứ hả, cô còn chưa trang điểm đâu!!!
So với trận giao tranh phong phú trong đầu của Vân Nam Nam thì Bùi Trì bình tĩnh hơn nhiều. Anh hờ hững nhìn Vân Nam Nam một cái, cất tiếng nói: “Có thể đóng cửa lại được rồi.”
Vân Nam Nam bừng tỉnh, cô sắp bẻ gãy nắm cửa rồi. Vì che dấu nỗi ngượng ngùng, cô ho khan một tiếng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.
Vân Nam Nam ngồi trước mặt Bùi Trì, vẫn phải mặt đối mặt với anh, cô thực sự cảm thán vạn phần.
Cũng chẳng biết có thể lên giường thêm một lần với anh không, tuy con người Bùi Trì đê tiện một chút nhưng năng lực trên giường thì không phải bàn.
“Phiếu.”. Truyện Gia Đấu
Vân Nam Nam ngoan ngoãn đưa phiếu qua, Bùi Trì nhận lấy.
Tay vẫn dài như vậy, Vân Nam Nam tiếp tục ý dâm trong lòng.
Bùi Trì nhìn tờ phiếu hai cái, anh ngẩng đầu lên: “Em mang thai rồi?”
Gương mặt Vân Nam Nam vặn vẹo: “Bác sĩ Bùi, phiền anh nhìn rõ tên bên trên phiếu là ai hộ em với.”
Bùi Trì nhìn tên trên phiếu, sau đó lặng lẽ thở phào một hơi, là do anh hấp tấp.
“Xin lỗi, người này đâu?”
“Kiểm tra nước tiểu.” Vân Nam Nam nhìn chằm chằm vào Bùi Trì, “Cô ấy vẫn chưa tới, trước tiên bác sĩ Bùi chữa cho em xem thế nào?”
Bùi Trì ừ một tiếng, anh hỏi: “Em làm sao?”
Vân Nam Nam giơ chân xuống dưới bàn, cọ lên đùi Bùi Trì.
“Em muốn làm tình, muốn đến phát điên rồi.”
Vân Nam Nam còn đang vui mừng, may mà bên dưới cái bàn này có chỗ trống, nếu không cô không thể nào thả thính được rồi.
Trước khi cô đi, cô nhất định phải lôi được Bùi Trì lên giường. Năm đó tên khốn này ăn xong chùi mép rút chim vô tình, cô mà không làm anh vài lần cô không cam lòng.
Cô từng nghĩ tới phản ứng của Bùi Trì, có lẽ là gương mặt nghiêm túc nói với cô: “Mong em nghiêm túc một chút, chỗ này của chúng tôi là bệnh viện tôi là bác sĩ, rốt cuộc em không thoải mái ở đâu.”
Cũng có khả năng nhẹ nhàng nhìn cô một cái sau đó nói: “Chỗ tôi không chữa nổi.”
Dựa vào mức độ hiểu biết của cô đối với tên khốn Bùi Trì trong ngoài bất nhất này, loại thứ hai chiếm 80%.
Nhưng Bùi Trì lại nói là một đáp án mới toanh: “Muốn làm tình hả? Muốn làm với ai?”
Không chỉ nói suông, mà còn dùng đùi kẹp chặt lấy chân của Vân Nam Nam lại.
Vân Nam Nam ngạc nhiên cực kì, Bùi Trì từ kín đáo trở nên mạnh dạn rồi!
Cô nhích chân ra, cười nói: “Chắc chắn là bác sĩ Bùi anh rồi, nếu không emi nói những chuyện này với anh làm gì chứ.”
Bùi Trì buông lỏng chân cô ra, chân Vân Nam Nam bỗng nhiên bị đập một phát. Cô muốn chửi tục, nhưng thấy Bùi Trì đang đeo khẩu trang.
Bùi Trì lại đẹp trai lên rồi, hồi cấp ba trông Bùi Trì tràn đầy sức sống, gương mặt có thể được bầu thành hot boy của trường. Hiện nay cảm giác tràn đầy sức trẻ ấy đã không còn nữa, mà là chín chắn trưởng thành, còn mang theo hơi thở cấm dục.
Bùi Trì bế Vân Nam Nam lên, Vân Nam Nam ôi chao hai tiếng, sao người này bây giờ hành sự lại đột ngột như thế chứ?
“Anh làm gì đó?”
Bùi Trì cười, “Chẳng phải em nói muốn làm tình với tôi sao? Phía sau có giường, bây giờ hai chúng ta vào đó thử xem.”
Play văn phòng, hay là play trong văn phòng của bệnh viện! Mẹ ôi, loại lâu ngày không gặp này đúng là cuồng dã.
Vân Nam Nam sống ở nước ngoài nhiều năm, xuân cung sống cô cũng đã từng nhìn thấy, mức độ kiểu này đối với cô mà nói hoàn toàn OK.
Bùi Trì bế người đặt lên giường, chiếc rèm bên cạnh giường bị anh kéo lại.
Giường và rèm đều là màu trắng, Vân Nam Nam không hề có cảm giác tội lỗi, mà cảm giác kích thích đã xông thẳng lên rồi.
“Chẳng phải nói muốn làm tình với tôi sao? Không bày tỏ chút gì à?” Bùi Trì đứng trước mặt cô.
Vân Nam Nam cởi chiếc áo khoác len ra, cô sai Bùi Trì: “Cầm điện thoại của em lại đây, em gọi cú điện thoại đã.”
Bùi Trì vén rèm đi ra ngoài, điện thoại của Vân Nam Nam ở trong túi, được để trên bàn của Bùi Trì.
Anh nhanh chóng cầm tới, Vân Nam Nam gọi điện thoại cho Tô Niệm Nam.
Hai giây sau Tô Niệm Nam nhận máy: “Cậu đi đâu đấy? Có phải cậu đi nhầm chỗ không? Tớ hỏi bác sĩ rồi cô ấy nói cậu chưa tới. Qua một lúc nữa kết quả cũng ra hết rồi.”
“Bên này tớ có chút việc, tớ gửi tin nhắn cho Giang Lâm An bảo anh ta tới đón cậu.”
“...” Tô Niệm Nam nghẹn họng, “Ở bệnh viện thì cậu có thể có chuyện gì chứ.”
Vân Nam Nam nhìn Bùi Trì bên cạnh, cô nói: “Tớ gặp được Bùi Trì rồi, tớ đang chuẩn bị thịt anh ta.”
Tô Niệm Nam:???
Vân Nam Nam cúp điện thoại, sau đó bị cô ném sang một bên.
“Bác sĩ Bùi à, anh không khám cho bệnh nhân hả?” Vân Nam Nam kéo vạt váy lên phía trên một chút.
Bùi Trì đang định cởi áo blue trắng ra, Vân Nam Nam vội ngăn anh lại.
“Đừng cởi, mặc nó làm em đi.”
Nghe vậy Bùi Trì nhanh chóng đè Vân Nam Nam trên giường, đầu ngón tay anh đặt trên bầu ngực bị ép lòi thịt lên.
“Ngực to thế này, bị ép không thấy chặt à?”
Vân Nam Nam vịn lấy anh, giọng điệu ngả ngớn cực kì: “Chặt chứ, bên này của tôi còn chặt hơn cơ.”
Bùi Trì trượt xuống dọc theo bờ eo, đôi bàn tay đẹp đẽ của anh luồn vào trong vạt váy.
“Ướt rồi.”
Vân Nam Nam thẳng thắn ừ một tiếng, “Ngứa quá, bác sĩ Bùi đi vào sờ nó đi.”
Bùi Trì sờ soạng chỗ đó, nhắm chuẩn vị trí rồi đâm ngón tay vào.
“Ư…..” Vân Nam Nam không kìm nổi khẽ hừ một tiếng.
Một tay khác của Bùi Trì kéo áo lót của Vân Nam Nam xuống, đôi vú trắng nõn bật ra, đầu vú đụng thẳng vào mặt Bùi Trì.
“Bác sĩ bùi, ăn vú em đi.”
Bùi Trì không cần cô nói cũng biết làm, anh nắn bóp nhũ thịt đưa lên miệng bú mút. Lúc ăn anh mút rất mạnh, ngón tay ở bên dưới cũng cắm vào mạnh hơn.
“Ư ha…..Bác sĩ Bùi, đầu ngón tay có chút nhỏ...”
Bùi Trì cắn cô một phát, cắm thêm một ngón khác vào.
“A…A….A…Ha…Một ngón nữa vào rồi…..Hai ngón…..Hai ngón thô hơn….” Vân Nam Nam ghé sát bên tai Bùi Trì, “Ư ha….đâm vào nhanh quá….nhanh quá….a….”
Bùi Trì hơi chống người dậy, anh nhìn chằm chằm vào Vân Nam Nam: “Em rên dâm thật đấy.”
Vân Nam Nam hừ một tiếng: “Đây không phỉa là lúc anh cầu xin em rên đâu.”
Trước kia có lần hai người cãi nhau, Vân Nam Nam sống chết không chịu rên lấy một tiếng, Bùi Trì dỗ cô mãi.
Bùi Trì cũng nhớ tới, anh bóp bầu vú của Vân Nam Nam thật mạnh, “Bây giờ cần anh chịch em đúng không?”
Vân Nam Nam vuốt ve dương vật cứng ngắc của anh, “Lẽ nào anh muốn nghẹn chết?”
Giường trong văn phòng không lớn, hai người nằm sát vào bên trong vẫn hơi chật. Thế nhưng may mà Bùi Trì đang nằm trên người Vân Nam Nam, anh đỡ lấy côn thịt chậm rãi cắm vào nơi đó.
Hơi chặt, lúc đi vào không thuận lợi cho lắm.
“Con mẹ anh lại to lên rồi hả?” Vân Nam Nam không quá dễ chịu.
Bùi Trì cũng chẳng khá hơn gì, khó khăn lắm mới cắm vào bên trong đã nghe thấy Vân Nam Nam nói câu này. Anh cười lạnh:
“To mới khiến em sung sướng không phải sao?”
Sướng con mẹ anh, Vân Nam Nam mắng thầm một câu.
“Bớt nói lời vô dụng đi, anh làm hay không đây?”
“Làm.”