Bất giác nụ cười của Ngọc Ưu Liên biến mất, hung hăng cắn răng. Nàng ta tìm một cơ hội thoát thân, muốn âm thầm đi làm một ít chuyện, ai biết Bạch Vũ lại để mắt đến nàng ta, còn nhìn chằm chằm nhanh như vậy, quang minh chính đại như vậy.
Nàng ta xoay người ngồi vào bên cạnh Bạch Vũ, vẻ mặt dịu dàng: “Hay là thôi, thời gian ngắn như vậy, tu luyện cũng không tu luyện ra được gì, có lẽ muội cũng không nhìn ra được là tỷ thiếu cái gì.”
“Không chắc đâu. Tỷ chưa thử thì sao mà biết được.” Bạch Vũ thản nhiên cười, thúc giục nói: “Tỷ mau tu luyện đi, muội ở bên cạnh nhìn.”
“…” Ngọc Ưu Liên hít một hơi thật sâu, đành phải bắt đầu tu luyện. Có Bạch Vũ ở bên cạnh, nàng ta hoàn toàn không thể yên tâm, cũng không tính thật sự rảnh rỗi chạy đến đây tu luyện.
Sau khi ngồi xếp bằng hấp thu một trận linh khí, lại không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn thấy Bạch Vũ vẫn còn ở bên cạnh, tức giận hỏi một câu: “Muội nhìn ra ta thiếu cái gì rồi hả?”
Ngọc Ưu Liên sửng sốt: “Thiếu cái gì?”
“Lương tâm.”
“Bạch Vũ, ngươi đùa giỡn ta!” Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình, sắc mặt đỏ lên. Nói nàng thiếu lương tâm mới không thể phong hào thành Thần Hoàng được, không phải là vòng vèo mắng nàng không có lương tâm sao?
“Thế nào là đùa giỡn tỷ vậy? Chẳng lẽ muội nói không đúng? Tỷ có lương tâm chỗ nào? Hay là nói, tỷ cảm thấy phong hào thành Thần Hoàng không cần thiết phải có lương tâm?” Bạch Vũ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Chỉ cần ngươi là con người, nên có chút lương tâm.”
Mặt Ngọc Ưu Liên âm trầm: “Ta không cần tu luyện, ngươi có thể đi rồi.”
Mắt Ngọc Ưu Liên lạnh lùng nhìn nàng: “Bạch Vũ, ngươi tin ta sẽ không giết ngươi như vậy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!