“Ừm, U Vương có đề nghị gì hay?” Ám Lân nghiêm túc hỏi.
U Vương nghẹn không nói nên lời, hắn nào có đề nghị gì, hắn chỉ lo lắng mới đến hỏi.
Ảnh Vương mở miệng nói: “Kế tốt nhất bây giờ là để cho Thánh Quân tự mình ra mặt làm rõ. Huyết mạch Ám Dạ của hắn vẫn còn, Ma Văn vương giả trên trán vẫn còn, là có thể chứng minh hắn không ký khế ước.”
“Đúng, đúng, chỉ cần Thánh Quân chứng minh hắn không ký khế ước rắm chó gì gì đó kia, tự nhiên lòng người sẽ ổn định.” U Vương gật đầu liên tục.
Ám Lân cười lạnh: “Nực cười! Chỉ một lời đồn mà thôi, dựa vào cái gì Thánh Quân phải tự mình ra mặt làm rõ? Huống chi bây giờ trong người Thánh Quân bị trọng thương, ra ngoài gặp mặt mọi người, xảy ra chuyện các ngươi chịu trách nhiệm sao? Các ngươi chịu trách nhiệm sao?”
“Không phải các ngươi tin lời đồn này chứ? Mới vội vã để cho Thánh Quân chứng minh?” Ám Lân tra hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Ba người phủ nhận.
Lời đồn lần trước nói Thánh Quân sắp chết, nhưng bọn họ tận mắt thấy Thánh Quân ngồi ở lương đình (chòi nghỉ mát), tuy sắc mặt không tốt, nhưng nhiều lắm chỉ là trọng thương mà thôi, chỗ nào đã chết hả?
Càng thật đáng giận chính là Nam Môn Tư, vậy mà còn nói hưu nói vượn Thánh Quân đã chết. Nếu nàng ta không phải được Dạ gia nuôi lớn từ nhỏ, bọn họ đều đã cho rằng nàng ta là gian tế Sáng Thế Thần Điện xếp vào.
Thánh Quân là người rất kiêu ngạo, người khác không biết bọn họ lại còn không biết sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!