“Vực chủ Bạch Vũ cứ coi là Thánh Quân trời sinh đi.” Ám Lân khẽ cười nói.
Bạch Vũ nhíu mày, lập tức nói: “Vốn là trời sinh, ngươi nhìn xem thật đẹp.”
Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, hắn thích bộ dạng nhỏ bé, thông minh này của Bạch Vũ. Hắn giữ chặt tay Bạch Vũ: “Ám Ưng truyền tin đến, đã tìm thấy điểm dừng chân của Âu Dương Diệp rồi.”
“Ở đâu?”
“Bây giờ, ông ta là Luyện Khí Đại Sư được Âm Linh Tông cung phụng, muốn gặp ông ta thì phải được Âm Linh Tông đồng ý, nếu không không ai có thể gặp ông ta.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói, tuy từng nghe Âm Linh Tông này hẳn là tông môn rất lợi hại, nhưng Bạch Vũ không nghe được nửa mùi vị chuyện nghiêm túc từ giọng điệu của Dạ Quân Mạc, cảm thấy hoàn toàn không để Âm Linh Tông vào mắt.
“Âm Linh Tông này là tông môn như thế nào?” Bạch Vũ hỏi.
“Có lẽ Âu Dương Diệp được sắp xếp ở sau núi. Ông ta lựa chọn dốc sức cho tông môn như vậy, quả thật cực kỳ thông minh.” Bạch Vũ sờ sờ cằm. Chẳng những có một chỗ dựa lớn vững chắc, còn có một nơi bảo vệ khó có thể đột phá, Sáng Thế Thần Điện muốn đuổi giết ông ta, ra tay cũng rất khó khăn.
“Một khi đã như vậy, ta sẽ tự mình đi gặp Tông chủ Âm Linh Tông một lần.” Dạ Quân mạc hờ hững nói.
“Ta cũng đi.” Bạch Vũ nhìn về phía Ám Lân: “Về phần nguyên nhân ông ta phản bội, vẫn chưa điều tra ra sao?”
Ám Lân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cũng đã là chuyện mấy ngàn năm, người biết chuyện đều là người của Sáng Thế Thần Điện, hơn nữa tất cả đều đã chết sạch, nhưng có thể khẳng định, quả thật có liên quan đến thê tử Uyển Kỳ của ông ta.”
“Thê tử của ông ta à?” Dạ Quân Mạc hỏi.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng: “Bắt đầu từ lúc nào mà ngươi cũng cho như ta kết quả lập lờ nước đôi như thế rồi hả?”
Ám Lân cười nhạt một tiếng: “Thánh Quân thứ tội, quả thật thuộc hạ không tra ra được.”
“Vậy ngươi cứ ở đây phụ trách xử lý mọi chuyện kế tiếp, không được bước ra sơn môn một bước.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!