Bạch Vũ liếc nàng ta một cái, cười tít mắt trả lời: “Thánh Quân cần tĩnh dưỡng, không cần nhiều người chăm sóc như vậy, các ngươi đi chỉ sợ sẽ quấy rầy đến hắn nghỉ ngơi, một mình ta là đủ rồi.”
Coi ta là kẻ ngốc sao? Chăm sóc Dạ Quân Mạc cái gì, chính là đánh nước cờ đưa nữ nhân cho Dạ Quân Mạc, hoa đào của Dạ Quân Mạc nở dồi dào như vậy, không sớm dụi tắt sao được?
Nam Môn Tĩnh bị Bạch Vũ nói ngậm miệng không trả lời được, đôi mắt xếch phẫn nộ trừng Bạch Vũ.
Bỗng nhiên, Nam Môn Tư không nhanh không chậm mở miệng: “Vực chủ Bạch Vũ cần phải chuẩn bị tiến vào Tháp Thiên Ky, chỉ sợ mấy ngày này sẽ cực kỳ bận rộn, chăm sóc Thánh Quân khó tránh khỏi có sai sót, hay là để cho hai tỷ muội chúng ta giúp một chút đi.”
Bạch Vũ đang nhếch miệng tươi cười, nụ cười lại phai nhạt, ánh mắt nhìn Nam Môn Tư hiện lên một tia lãnh lẽo: “Nếu muốn giúp đỡ, không bằng giúp đỡ đi tìm Âu Dương Diệp, Thánh Quân cũng không thật sự bệnh nặng như các ngươi nghĩ, nói không chừng qua vài ngày sẽ khỏe.”
Mày liễu của Bạch Vũ nhăn lại, cảm tạ ta chăm sóc Dạ Quân Mạc? Ngươi dùng thân phận gì cảm tạ ta? Thân phận của nữ chủ nhân?
Dạ Vương nghe được lời nói tiến lùi có độ của Nam Môn Tư, cuối cùng nét mặt già nua đen như mực cũng nở nụ cười: “Không sai, vẫn nên nhanh chóng giúp Thánh Quân tìm ra Âu Dương Diệp mới quan trọng. Về phần chuyện chăm sóc Thánh Quân, nếu Vực chủ Bạch Vũ muốn chăm sóc Thánh Quân, tốt nhất đừng để xảy ra chuyện gì, nếu không đừng trách bổn vương vô tình. Ám Lân, dẫn hai người bọn họ đi gặp Thánh Quân đi, cho dù nói như thế nào, sau này các nàng đều là người của Thánh Quân.”
Bạch Vũ nắm tay lại, dùng sức siết thành quả đấm, đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.
Nam Môn Tư giống như không phát hiện sắc mặt Bạch Vũ có hơi trắng bệch, tao nhã gật đầu, liền đi theo Ám Lân. Nam Môn Tĩnh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Vũ, mới vênh váo tự đắc rời đi.