Bạch Vũ tự mình xuống phòng bếp làm một lồng bánh bao nhỏ cỡ thạch anh, trắng bóng trong sáng, nàng là một người tham ăn, trù nghệ của nàng hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của nàng, ở cả Bắc La hoàng cung cũng đều có tiếng. Ngay cả Quận Vương Đô cũng thường đến chỗ nàng nhờ nàng nấu ăn chiêu đãi khách quý trên yến hội.
Hương vị điểm tâm tràn ngập cả phòng bếp, Bạch Vũ nhịn không được ngón trỏ di động, tự mình mở miệng ăn hơn phân nửa, sau đó đem còn lại bỏ vào lồng, đi đến hoàng cung.
Là hôn thê của Tam hoàng tử, cũng là đồ đệ Quốc sư thương yêu nhất, Bạch Vũ có tư cách tự do ra vào hoàng cung. Tròng cung người nhận thức nàng cũng không ít, dọc theo đường đi chợt nghe một đám người nhàn rỗi không có việc gì làm đang nói huyên thuyên.
”Nhìn xem, kia không phải là Bạch Vũ sao? Lại tiến cung tìm Tam hoàng tử, một người vừa xấu xí lại là phế vật, còn quấn quýt lấy Tam hoàng tử không tha, thật sự là không biết liêm sỉ.”
”Ai, Tam hoàng tử cũng thật sự là xúi quẩy. Không nói đến Bạch Vũ là một cái phế vật, còn xấu xí đến mức khiến người khác giận sôi. Lần trước có người không cẩn thận nhìn thấy mặt nàng ta, ghe tởm đến ba ngày sau cũng không ăn cơm được, nói nàng ta khuôn mặt đầy rỗ, miệng lệch mũi tẹt.”
”Nếu ta là nàng ta, đã sớm tự mình lui hôn ước, nào còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt Tam hoàng tử. Tam hoàng tử là nên tặng cho Đại sư tỷ.”
”Đúng, Đại sư tỷ mới năm tuổi liền thức tỉnh linh mạch hỏa hệ, thực lực so ra cũng không kém Tam hoàng tử, hơn nữa bộ dạng cũng rất đẹp, chỉ có nàng mới xứng đôi với Tam hoàng tử.”
Mọi người líu ríu, nghị luận Bạch Vũ xấu đến cỡ nào, Đại sư tỷ kinh diễm đến cỡ nào.