Bạch Vũ không lo lắng một chút nào.
Dạ Vương trong trí nhớ ngoan độc, bá đạo, nhưng Dạ Quân Mạc tuyển chọn một lần đã khiến cho thực lực của ông ta suy yếu hơn một nửa, bây giờ Dạ Quân Mạc ở Ám Dạ Đế Quốc hoàn toàn là nói một thì sẽ không có hai, nàng cũng không tin Dạ Vương dám lừa Dạ Quân Mạc làm nàng bị thương.
“Ngươi muốn nói gì với ta?”
Dạ Vương đưa lưng về phía nàng, chắp tay sau lưng: “Ta không biết trí nhớ của ngươi khôi phục tới mức độ nào, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, cuộc chiến Thần Vực lần này rất quan trọng đối với Dạ Quân Mạc. Ta không hy vọng vì ngươi mà phá hủy chuyện của hắn!”
Ngực Bạch Vũ có phần đau, lười biếng tựa vào một cây lớn bên cạnh: “Ý của ngươi là Dạ Quân Mạc sẽ vì ta mà thua trong trận chiến Thần Vực lần này? Vì sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Nếu ngươi đã nhớ lại ta, vậy thì nên nhớ rõ không gian Thần Sáng Thế chứ?” Dạ Vương lạnh lùng nói.
Ánh mắt Bạch Vũ đột nhiên biến đổi: “Ý ngươi nói Thần Vực chính là không gian Thần Sáng Thế? Không gian của ta?”
Dạ Vương cười lạnh: “Đúng là không gian Thần Sáng Thế, nhưng cũng không biết có phải không gian của ngươi hay không.”
Bạch Vũ xem thường: “Có phải hay không nhìn qua chẳng phải sẽ biết sao? Ngươi nói tin tức này cho ta biết, rốt cuộc là muốn để cho ta đi, hay là không muốn để cho ta đi?” Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta vẫn rất không muốn đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!