“Dạ Quân Mạc, không phải ngươi nghĩ một Thần Hoàng như ngươi có thể chống lại được nhiều người bọn ta chứ? Để ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu?” Trong mắt Mộc Thiên Tịch bốc ra lửa, vung bàn tay to lên, người bên cạnh lập tức ào ào bắn khói độc về phía Dạ Quân Mạc.
Mộc Thiên Tịch nắm không gian trong tay, thổi toàn bộ khói độc quanh quẩn ở chung quanh Dạ Quân Mạc, hoàn toàn không gây thương tổn đến người một nhà.
Người tiếp xúc với độc này sẽ bị trúng độc, sẽ nhanh chóng làm giảm linh khí trong cơ thể, mãi đến khi toàn bộ linh khí tiêu hao gần như không còn, sau đó mới bắt đầu gây hại đến linh mạch.
Linh khí của Thần Hoàng dồi dào, gần như bất tận như biển cả.
Nhưng một khi trúng độc này, bọn họ chỉ cần kéo đài thời gian, không qua bao lâu có thể khiến cho Dạ Quân Mạc chết vì tiêu hao.
Đối mặt với Tôn chủ vây giết càng ngày càng nhiều, Thanh Long, Chu Tước và Ám Ảnh Cuồng Sư càng ngày càng tốn sức, không có sự bảo vệ của Đế Vương Tuyết Viên, sức chịu đựng của bọn chúng tiêu hao cực kỳ nhanh, vết thương trên người đã chồng chất.
Ầm – –
Sáu con Triệu Hoán Thú tấn công cùng lúc, mạnh mẽ đánh đổi tính mạnh, cùng đồng quy vụ tận với Ngũ Hành Chu Tước.
Ngũ Hành Chu Tước hắc hóa bị đánh chết, sức chịu đựng của hai con Triệu Hoán Thú kia cũng hao hết, cuối cùng, Dạ Quân Mạc cũng không chịu nổi nội thương nghiêm trọng trên người, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
“Giết!” Nhóm Tôn Chủ lập tức xông lên, hơn mười Triệu Hoán Thú xông qua phòng ngự của Dạ Quân Mạc, đuổi theo giết Bạch Vũ.
Ám Ảnh Cuồng Sư xuyên qua đám người như tia chớp, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh, bốn lần tấn công, bốn người ngã xuống trong một giây, vượt qua phòng ngự của 12 con Triệu Hoán Thú, biến mất trong nháy mắt.
Đợi cho bọn họ phục hồi tinh thần lại, một cơn rùng mình khiến cho toàn thân người ta rét lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, nhìn bóng dáng màu đen bễ nghễ thiên hạ trước mặt, không kìm được run rẩy.