“Điểm yếu của Thánh Quân không phải là Bạch Vũ sao? Một vạn năm trước đã như thế này, bây giờ vẫn như thế này.” Ám Ưng bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Thánh Quân nhảy vào trong bẫy, có cần tập hợp nhân mã ba vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Thanh Phong đi giúp Thánh Quân không?”
Ám Lân trừng mắt rất không cao thượng: “Sáng Thế Thần Điện chiếm sáu vực ở Đại Lục Thanh Mộc, chúng ta chỉ chiếm ba vực, phái người đi thì có tác dụng sao? Hơn nữa, ngươi cảm thấy thực lực của Thánh Quân cần chúng ta xông vào giúp người cứu người ở Vực Thanh Trần?”
Hình như Ám Ưng hiểu ra cái gì: “Ý ngươi là nói…”
“Trở lại Vực Thanh Vũ, tập hợp nhân mã ba vực, đi theo Thánh Quân.”
Khóe miệng Ám Ưng co rút, cái này không phải là đang coi Thánh Quân là người tiên phong đi mở đường sao? Nói như vậy, chiến tranh cấp bậc cao ở Đại Lục Thanh Mộc liền chính thức khai chiến!
Hai người bọn họ trở về vô cùng đúng lúc, nhân mã ba Vực đã tập hợp từ sớm, Ám Lân dẫn đầu bọn họ theo sát phía sau Dạ Quân Mạc.
Ám Lâm liền dẫn đám người đi theo phía sau chiếm tiện nghi, không hề khiêm nhường, tiện tay tiêu diệt mấy bọn Vực Chủ, hoặc là mấy Trưởng lão gì gì đó.
…
Bạch Vũ bị nhốt ở trong căn phòng kín, không nhìn thấy được ngày hay đêm, mơ hồ không rõ thời gian, nhưng trái lại, Trang Nô xông hương vô cùng đúng giờ, mỗi ngày một lần.
Nàng tính toán, có lẽ nàng đã bị nhốt khoảng năm, sáu ngày, tình trạng thân thể bây giờ của nàng, mỗi lần sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân sẽ bị tiêu hao hết linh khí, sau đó phải chờ đến lúc tỉnh lại, khôi phục một chút linh khí, mới có thể sử dụng lại lần thứ hai, chủ yếu mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được một lần.
Nhưng cuối cùng, thân thể của nàng cũng bắt đầu chuyển biến tốt, hôm nay gắng gượng dùng Khô Mộc Phùng Xuân hai lần, mỗi ngày hương nhang cũng không thể làm hại nàng được nữa rồi.
Hôm nay lúc Bạch Vũ lại giả chết nằm trên mặt đất, Mộc Thiên Tịch đến đây, khóe miệng cong cong lộ rõ trong lòng không tệ.
Hắn nắm Bạch Vũ lên rất thương hương tiếc ngọc, khóa chặt nàng ở trước mặt mình: “Những ngày này thế nào rồi?”
Ngươi không nhìn ra sao? Nếu không hai chúng ta đổi lại? Bạch Vũ xoay mặt qua, không nhìn hắn.