“Nói bậy, rõ ràng rất đẹp, ta thích.” Bạch Vũ nắm chặt ở trong lòng bàn tay giống như bảo bối, đôi mắt trong suốt, lóng lánh như được vẩy đầy ánh sao.
Vậy mà Dạ Quân Mạc lại biết, hắn lại biết câu thơ mà nàng viết, trong lòng của nàng dâng lên một loại cảm giác vui vẻ, một bí mật chỉ có hai người bọn họ biết, giống như ai cũng không thể chen lọt vào giữa bọn họ.
Tư Minh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Bạch Vũ, buồn bực bĩu môi, cầm bầu rượu lên uống từng ngụm lớn ừng ực, ừng ực.
Tô Lăng Dung tức giận đến thiếu chút nữa đã trực tiếp lật bàn, hạt đậu đỏ! Hay cho một hạt đậu đỏ! Chỉ mới mấy tháng không thấy, vậy mà Thánh Quân lại cứ dứt khoát bày tỏ nhớ Bạch Vũ như vậy!
“Kỳ Hải! Lập tức ra tay, ta không chờ được!” Tô Lăng Dung cắn răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Kỳ Hải biến đổi, nháy mắt ra dấu với mấy đệ tử, mấy tên đệ tử lập tức tiến lên mời rượu cho Bạch Vũ.
Một đống cái mũ cao nện xuống, Bạch Vũ không muốn uống cũng ngượng ngùng.
Có mấy người bọn họ mời rượu, dĩ nhiên những người khác cũng thuận lý thành chương theo lên, tự nhiên không thiếu được bảy vị thành chủ, cũng không thiếu được Tướng quân Đế Quốc, Trưởng lão Phục Mãn cũng tham gia náo nhiệt đi lên kính một ly.
Vốn tửu lượng của Bạch Vũ cũng không lớn, uống mười mấy ly rượu như vậy xuống bụng, cho dù chỉ uống rượu trái cây cũng bắt đầu say.
“Vực Chủ, lão phu mời người, trước đây ta vẫn nhằm vào người, là ta không đúng, một ly này coi như là nói lời xin lỗi, người cũng không thể không uống.” Cuối cùng Trưởng lão Kỳ Hải cũng đưa lên một ly, đáy mắt che giấu lạnh lẽo, sắc bén.
Bạch Vũ chóng mặt nhận lấy ly rượu, một mùi thơm Mân Côi nhàn nhạt chui vào trong lỗ mũi của nàng: “Cái này, đây là rượu gì?”
Tử Như cau mày, đẩy người chờ mời rượu ở chung quanh ra: “Được rồi, cũng đừng mời rượu nữa, năng lực uống rượu của Vực Chủ không thể chịu nổi, đã say rồi.”
“Tử Như cô nương quá căng thẳng, không phải là Vực Chủ không bị gì sao?” Kỳ Hải khinh thường chỉ chỉ Bạch Vũ.
Bạch Vũ tựa vào trên người Tử Như, híp mắt, nói thầm một câu: “Rượu rất ngọt…”