Bạch Vũ lần đầu tiên nếm thử thất bại, một cái bình gốm giống như thùng thuốc nổ nổ tan tành, nếu không có tiểu Thanh đến giúp nàng che chắn, nàng hiện tại nói không chừng đã bị thêu hoa lên mặt.
”Ta chỉ đem linh khí rót vào, như thế nào lại nổ mạnh?” Bạch Vũ nghĩ không rõ.
Tiểu Thanh cho nàng một ánh mắt khinh thường: “Chiêm chiếp —–”
”Ngươi nói là không thể thả linh khí vào? Nhưng Linh tửu cần phải dung nhập với linh khí mới có hiệu quả.”
”Chiêm chiếp —–”
”Ngươi nói ta ngốc?” Bạch Vũ khóe miệng kéo lên, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên bị một con điểu ghét bỏ: “Được rồi, ngươi thông minh, ngươi nói phải làm như thế nào?”
Tiểu Thanh giống như dạy đệ tử, phất lông chim diễu võ giương oai trước mặt Bạch Vũ, líu ríu nói một hồi lâu.
Nhưng mà linh lực vừa ly khai linh mạch sẽ lập tức hóa thành linh khí, căn bản không thể lấy ra, cũng chỉ có thể đi mua bình linh lực mà người khác bán ra.
Bình linh lực là loại có thể thu thập linh khí, tụ lại thành linh lực vào trong cái chai, chỉ có thể sử dụng một lần.
Bình thường lúc gặp một lượng lớn linh khí tản ra ngoài, tỷ như Triệu hoán sư bị tử vong, trọng bảo xuất thế, lúc linh khí hội tụ, một ít người sẽ nhân cơ hội dùng bình linh lực thu thập linh khí, lấy ra đem bán.
Nếu không muốn mua có thể sử dụng linh lực của chính mình. Không gian chứa đựng linh khí rất trân quý, chỉ có Vương của các quốc gia cùng nhân vật cấp cao trong Vô Trần Cung mới có, cho dù có tiền cũng không mua được.
Bạch Vũ sau khi biết được lại nén giận buồn bực với tiểu Thanh: “Ngươi sao lại không nói sớm?”
Tiểu Thanh trừng mắt, ngươi cũng không hỏi sớm mà.
Ban đêm, Bạch Vũ cuộn mình ở bên trong ổ chăn ấm áp mơ màng ngủ. Bỗng một cái bóng đen thoáng qua trước mắt, Bạch Vũ giật mình, tỉnh táo lại.
Bên cạnh bàn, một nam tử tuấn mỹ vô song lẳng lặng ngồi, dáng người cao ngất tao nhã dựa vào bàn đá, khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng không có biểu tình, dưới ánh trăng màu bạc tái nhợt mà hư ảo, khiến kẻ khác đáy lòng phát lạnh, giống như thần tiên trừ trên trời rơi xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không giống thật.
Bạch Vũ sau khi nhận ra Dạ Quân Mạc, nhất thời vui vẻ: “Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ rõ đã khóa cửa rồi mà.”
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua cánh cửa đã vỡ thành mảnh vụn, thản nhiên nói: “Ta đập cửa vào.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!