Thiếu niên vừa mở miệng đã mắng Lê Tùng cẩu huyết lâm đầu, Lê Tùng tức giận đến mức tay cũng run lên, cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch thẳng một đường đi đến.
Thiếu niên cũng không khách khí với hắn, gọi Băng Thủy Bạch Thử (chuột trắng) của mình ra, nước lũ rét lạnh thấu xương đánh thẳng về phía trước.
Hai người đánh một trận lớn, từ phòng đấu giá đánh tới trên đường cái, không nói hủy diệt đại sảnh, cả con phố cũng nhanh chóng không khác nhiều lắm.
Cuối cùng, thiếu niên có Triệu Hoán Thú hệ Thủy khắc chế được Lê Tùng, Hỏa Diễm Tích Dịch bị đánh bại, hắn lập tức gọi ra một con Triệu Hoán Thú khác chạy thoát.
Thiếu niên giũ giũ nước bẩn màu đen dính trên y bào, cười tủm tỉm trở về chỗ bán đấu giá.
Đại sảnh đã sớm sụp đổ, Bạch Vũ và Ám Ưng đứng ở ngoài cửa.
Thiếu niên lải nhải nói một đống chuyện.
Khóe miệng Bạch Vũ trực tiếp co rút, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ? Vốn đang nghĩ đến vị này chính là thiếu niên chính nghĩa bạo bằng, ai biết còn là một người nói nhiều!
“Cái kia, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi là……” Bạch Vũ rất vất vả bắt được cơ hội ngắt lời hắn.
Ánh mắt trong suốt của thiếu niên lập tức sáng ngời có thần: “Thì ra ngươi gọi là Bạch Vũ, tên rất dễ nhớ. Ta gọi là Tư Minh, là…..”
Lời của hắn còn chưa nói hết, lão bản phòng bán đấu giá liền cảm động đến rơi nước mắt bổ nhào qua, ôm bắp đùi của hắn gào khóc một trận: “Thiếu chủ! Thật sự là rất cảm tạ người, nếu không có người, ta đã bị tên khốn kiếp Lê Tùng thiêu cháy…… Ô ô……”
Tư Minh đen mặt, một cước đá văng lão bản ra: “Đứng lên, nói như thế nào ngươi cũng là lão bản phòng bán đấu giá của Vực Thanh Vũ chúng ta, có chút tôn nghiêm được không.”
Vẻ mặt Tư Minh xấu hổ, tức giận trừng mắt liếc lão bản một cái: “Hôm nay trong nhà có một đám người đến quấy rối, không có ai quản ta.”
“Cho nên người mới chuồn êm ra đây?”
“Cút đi! Bổn thiếu gia quang minh chính đại đi ra ngoài dạo phố, nếu không phải ta trùng hợp cứu ngươi, ngươi sẽ chết ở trong phòng bán đấu giá.”
Lão bản liên tục nói ‘vâng’, không dám nói thêm gì nữa.