Sau lưng mỗi người tứ đại thủ tịch đệ tử Vô Trần Cung đều có thế lực của một quốc gia chống đỡ.
Đồ đệ Tửu trưởng lão – Túc Khải Lâm là người Nam Phong, Nam Phong Quận Quốc tuyệt đối sẽ phát động tất cả mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết ra sức giúp đỡ đại hội lần này.
Đệ tử Cung chủ – Tả Khưu Lan là người Viêm Võ Đế Quốc, phía sau có đỉnh Xích Diễm giúp đỡ.
Đệ tử của Đường Chủ Linh Khí Đường – Thiết trưởng lão là Thủy Vân Thanh, là người Mạn Thủy Quận Quốc, cũng là trụ cột của đỉnh Huyết Vũ.
Đồ đệ của Bách Lý trưởng lão – Tòng Nguyệt Cầm là người Bắc La, tuy rằng Bắc La đã bị diệt quốc, nhưng đỉnh Kinh Lôi vẫn còn, hơn nữa, nghe nói Tây Trần Quận Quốc đã quyết định liên hợp với nàng ta, để cho đỉnh Hắc Nham giúp đỡ nàng ta. Nếu nàng ta có thể trở thành Cung chủ, Tây Trần Quận Quốc có thể đạt được báo đáp mà trước đây chưa từng có.
Bởi vậy, ngoại trừ Đông Nhạc có đỉnh Liệt Dương và đỉnh Vô Danh, các quốc gia khác đều tham gia cạnh tranh kịch liệt.
Nhưng đỉnh Vô Danh nhảy ra như vậy khiến cho người người rất khó hiểu, đệ tử đỉnh Vô Danh đều là trời Nam đất Bắc, khắp các quốc gia đều có, nhưng lại không có người nào giúp đỡ, biểu hiện mạnh mẽ như vậy để làm cái gì?
Các vị Đỉnh Chủ đều không hiểu, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận đỉnh Vô Danh là một lực lượng không thể bỏ qua. Sau khi Quân Chủ các quốc gia nghe được tin tức đều đưa ra chỉ thị coi việc mượn sức là việc chính, cho dù mượn sức không được, cũng đừng kết thù ở lúc mấu chốt này.
Sau khi đám người Sa Hoằng và Viêm Hạo Thiên từ Băng Nguyên về tới đỉnh Vô Danh, liền phát hiện người ở các đỉnh khác đối với bọn họ chẳng những không có mang thù, còn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, cảm giác không hiểu quỷ dị.
“Bọn họ là người cuồng chịu ngược sao? Bị đoạt đồ còn vui vẻ như vậy?” Nhạc Kỳ Nhân trừng lớn mắt, xoa tay: “Ta đây cũng có thể lại đi đoạt của bọn họ một lần nữa?”
Mọi người: “……”
Không thể không nói đây là một rất hiểu lầm rất tuyệt vời, Bạch Vũ chưa từng nghĩ tới biểu hiện uy phong ra ngoài, nàng chỉ là muốn máu của một ít mãnh thú mà thôi.
Bạch Vũ tích đủ máu mãnh thú, bắt đầu chuyên tâm dạy cho Tiểu Bạch Thị Huyết Cuồng Bạo, liên tục vài ngày không ra khỏi cửa, đối mặt với tranh đấu ngầm ngoài sáng trong tối thì hoàn toàn mặc kệ.
Đợi cho Đại hội săn bắn sắp bắt đầu, lúc Quân Chủ các quốc gia đều chuẩn bị khởi hành tới tham gia Yến tửu, Dạ Quân Mạc cầm một phong thư đưa cho nàng.
“Sư phụ viết thư cho ta?” Bạch Vũ tỏ vẻ rất vui mừng, sau khi nàng vào Vô Trần Cung, Bạch Tử Quỳnh chưa từng viết thư cho nàng. Nhưng sau khi nàng mở ra xem xong, cả khuôn mặt đều mê mang.
Dạ Quân Mạc nhìn vẻ mặt nàng không biết phải làm sao, lạnh nhạt hỏi: “Có phiền phức?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!