Bạch Tử Quỳnh theo sát nàng ra ngoài đại điện, Bạch Vũ quay người lại ôm lấy Bạch Tử Quỳnh: “Sư phụ, con không nỡ bỏ người.”
Con biết người là vì cứu con, con không sợ chịu khổ, không sợ cô độc, không sợ đi đến địa phương hoang vắng, con chính là không nỡ rời bỏ người.
Bạch Tử Quỳnh thở dài: “Sư phụ về sau không thể bảo hộ cho con, con phải biết tự chiếu cố chính mình, những thứ này là lộ phí ta chuẩn bị cho con.”
Bạch Vũ trầm mặc tiếp nhận bọc nhỏ Bạch Tử Quỳnh đưa cho, mở ra vừa thấy, dở khóc dở cười, bên trong cư nhiên ước chừng có mười khối tinh thể.
Thứ chân chính có thể sử dụng để tu luyện chính là tinh thể nguyên vẹn, hấp thu linh khí trong tinh thể có thể ngưng tụ ra linh lực quý giá nhất của Triệu hoán sư. Một khối tinh thể có thể đổi 10.000 tinh thể thứ phẩm!
Bạch Tử Quỳnh lại một mạch đưa cho nàng gấp 10 vạn lần tinh thể thứ phẩm, cũng đủ cho nàng sống xa hoa cả đời, chưa thấy qua ai tặng lộ phí lại nhiều như vậy.
Cái này còn chưa hết, Bạch Tử Quỳnh lại lặng lẽ đưa cho nàng một cái hộp nhỏ: “Thứ này con nhất định phải giữ cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện, cho dù muốn bán, cũng phải tránh tai mắt của mọi người.”