Bạch Vũ lôi kéo hắn không buông tay, “Ngươi đừng đi.”
”Không đi.”
”Ngươi ngủ cùng ta, không được đi tìm vũ cơ, các nàng không xinh đẹp bằng ta!” Bạch Vũ không có mặt mũi đong đưa cánh tay của hắn.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm, mang theo một tia cưng chiều sủng nịnh, “Nàng xinh đẹp nhất.”
”Ừm, ngươi nếu đã đối tốt với ta, thì cũng chỉ được đối tốt với một mình ta!” Bạch Vũ trông mong tiến gần lại, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Dạ Quân Mạc, ôm cánh tay Dạ Quân Mạc không buông.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, ôm chặt thân mình vặn vẹo của nàng, “Đừng lộn xộn.”
”Ừm…… không động……” Bạch Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, hôn bẹp một cái lên mặt Dạ Quân Mạc.
Sáng ngày thứ hai, khi Bạch Vũ tỉnh lại thì Dạ Quân Mạc đã đi rồi.
Vuốt hơi ấm bên cạnh, Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, đầu oanh một chút trống rỗng!
Nàng mặt dày mày dạn lôi kéo Dạ Quân Mạc đồng sàng cộng chẩm. (cùng giường cùng gối)
Càn quấy một trận, còn chủ động hôn hắn một cái.
So với lần trước uống rượu còn hào phóng hơn!
Bạch Vũ ôm mặt, vốn ở trước mặt Dạ Quân Mạc thể diện đã gần như bị mất, lần này lại triệt để mất hết.
”Ngươi nói cái gì? Sau khi ta uống rượu đã nói lời thật lòng?” Bạch Vũ đen mặt, “Nói hươu nói vượn, đó là lời say, sao có thể là sự thật.”
”Chiêm chiếp ——” tiểu Thanh không phục tranh cãi, đúng là sau khi ngươi uống rượu đã nói lời thật lòng.
”Là lời say!”
”Chiêm chiếp ——”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, cư nhiên nàng lại đi cãi nhau cùng một con chim. Nhưng đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận là sau khi uống rượu đã nói ra lời thật lòng, nếu những lời nói đêm qua đều là lời trong lòng, chẳng phải là nói nàng thích Dạ Quân Mạc? Cái loại cảm giác này là yêu thích sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!