Vạn năm trước, hắn chính là người quan trọng nhất của Bạch Vũ, ai cũng không bằng hắn.
”Ta và ngươi cùng đi Bắc La. Ta cũng đợi không được muốn gặp sư phụ, nửa năm không thấy, cũng không biết bà ấy thế nào……” Nhắc tới Bạch Tử Quỳnh, trong lòng Bạch Vũ tràn đầy hưng phấn cùng lo lắng, tựa vào người Dạ Quân Mạc, nói liên miên rất nhiều chuyện.
Đôi môi mỏng của Dạ Quân Mạc tà tứ gợi lên, kiên nhẫn nghe Bạch Vũ không hề đề phòng nói ra những điều trong lòng, cảm giác ngón tay mảnh khảnh của Bạch Vũ vẽ trước ngực hắn không biết làm sao lại có cảm giác muốn nhốt nàng lại, nơi mềm mại nhất trong lòng nhẹ nhàng khuấy động.
Tiểu Vũ của hắn kết bằng hữu vĩnh viễn đều là tín nhiệm, quan tâm cùng không hề có tâm cơ như vậy, mặc kệ luân hồi bao nhiêu kiếp, tính tình của nàng cũng vẫn không thay đổi. Tấm lòng đơn thuần như vậy, tâm tư thiện lương như vậy, kết quả vạn năm trước lại bị những người đó vô tình chà đạp, phá hủy sạch sẽ.
”Đúng rồi, chúng ta khi nào thì đi?” Bạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn.
”Vậy thì không cần phải gấp, đợi hai ngày nữa rồi đi, ta còn phải giúp Sa Hoằng chữa thương, thương thế của hắn vẫn còn chưa ổn định.” Bạch Vũ cầm lấy thuốc mỡ vừa mới làm xong, đi đến bên cạnh Sa Hoằng, cởi y phục cùng băng vải của hắn ra, chuẩn bị giúp hắn bôi thuốc.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc nhất thời chuyển đen, đoạt lấy thuốc mỡ trên tay Bạch Vũ, “Nàng đã làm việc cả một đêm, nghỉ ngơi trước đi.”
”Ta không mệt, thương thế của Sa Hoằng cũng không thể chờ.” Bằng không nàng cũng không cần suốt đêm làm thuốc mỡ.
”Để người khác làm.” Đêm quân mạc tiện tay quăng thuốc mỡ ra, Ám Ưng nháy mắt xuất hiện ở trong phòng, tiếp được thuốc mỡ, lưu loát giúp Sa Hoằng bôi thuốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!