Đông thúc mừng như điên, “Lời này của Thái tử là thật sao.”
”Ai rảnh rỗi không có việc gì buổi tối chạy đi lừa ngươi?” Viêm Hạo Thiên trợn trắng mắt, ném ra một tấm lệnh bài, “Đây là lệnh bài của Đông cung, cầm đi khố phòng, muốn cái gì thì lấy cái đó.”
Đông Nhạc Quận Vương cười lớn nói lời cảm tạ, “Bổn vương lúc này đa tạ Viêm Võ Đế.”
Viêm Hạo Thiên bĩu môi, một chút cũng không thèm tính toán, ngược lại nhìn về phía Bạch Vũ, “Ngươi trước kia có từng biết lão nhân nhà ta hay không? Hắn keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước như vậy, thế nhưng chủ động cho ngươi mượn đồ, còn giúp ngươi nói chuyện trước mặt Vô Trần Cung chủ.”
Bạch Vũ sửng sốt, “Không biết, ta hôm nay là lần đầu tiên gặp Viêm Võ Đế.”
”Phải không?” Viêm Hạo Thiên hồ nghi sờ sờ cằm, “Vậy sư phụ ngươi có biết lão nhân nhà ta không?”
Bạch Vũ chớp chớp mắt, ai cũng nói Viêm Hạo Thiên tính tình cổ quái, làm việc toàn phải xem tâm tình, nàng sao lại cảm thấy hắn là một người thẳng tính, hỏi này nọ đều nói thẳng ra.
Nhưng nàng từ nhỏ đi theo bên cạnh sư phụ, chưa từng nghe sư phụ nhắc qua chuyện gì liên quan đến Viêm Võ Đế.
”Ta cũng không rõ ràng lắm.” Bạch Vũ ăn ngay nói thật.
”Ngươi không phải do sư phụ ngươi nuôi lớn sao, chuyện của sư phụ ngươi mà ngươi cũng không rõ ràng?” vẻ mặt Viêm Hạo Thiên hoài nghi.
Lông mày Bạch Vũ khẽ nhíu, “Sư phụ chỉ nuôi ta mười sáu năm, những chuyện trước khi bà nhận ta ta cũng không rõ ràng. Nếu ngươi thật sự muốn biết, vì sao không trực tiếp đi hỏi Phụ vương ngươi?”
Viêm Hạo Thiên ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, hắn không hỏi sao? Chính là hỏi không ra nên hắn mới đến tìm Bạch Vũ, hiện tại xem ra Bạch Vũ cái gì cũng không biết. Nếu hỏi không ra, hắn cũng lười quản, dù sao hắn chỉ là tò mò mà thôi.
”Ngươi quả thực không mang theo khăn che mặt thì có vẻ tốt hơn.” Viêm Hạo Thiên ngắm nhìn Bạch Vũ, đưa đồ vật này nọ sau đó rời đi.
Bạch Vũ buồn cười, mím miệng cười trộm.
Đông thúc rất nhanh đi đến khố phòng lấy Ngưng Huyết Thanh Diệp, Bạch Vũ sắp xếp lại dược liệu, rất nhanh đã phối xong dược, đưa một phần cho Đông thúc đi hầm thành thang dược (nấu dược), một phần khác nàng muốn suốt đêm pha chế thuốc mỡ.
Lấy Hoàn Hồn Thảo ngàn năm làm dược liệu chính cũng không dễ hầm chế, Bạch Vũ vẫn cứ làm việc đến nửa đêm mới xong, có chút buồn ngủ ngáp một cái, mơ mơ màng màng xoa xoa mắt.
Một đôi bàn tay to lớn ấm áp bỗng nhiên phủ lên hông của nàng, tim Bạch Vũ tim nhất thời đập hụt một nhịp, ngay sau đó liền cảm thấy một hơi thở quen thuộc, hơi thở nam tử lành lạnh tràn ngập quanh quẩn ở bên cạnh nàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!