Bạch Vũ âm thầm không thèm tốn hơi nhiều lời, thình lình phát ra tiếng:“Sách linh thuật trân quý như vậy, Bách Lý tướng quân sẽ không tùy tiện ném xuống đất, thật sự là tài đại khí thô, vậy mới không sao chép ra, cho nên không thấy hiếm lạ?”
Bách Lý Uy sắc mặt hơi hơi chuyển xanh, bản linh thuật này sau khi khám xét ra đều một mực nằm trong tay hắn, muốn sao chép ra thật sự là có thể.
”Bản tướng quân như thế nào lại làm loại chuyện này? Quận vương minh giám, Bách Lý gia ta là Hỏa hệ gia tộc, một quyển Kim linh thuật như vậy hoàn toàn vô dụng.” Hắn cuống quýt hướng Quận vương thể hiện trung tâm.
Bạch Vũ lơ đễnh bĩu môi: “Không cần thì sẽ không sao chép sao? Linh mạch của ta cũng chưa thức tỉnh, càng không cần phải ăn trộm, không có việc gì ăn trộm cái này làm gì?”
Bách Lý Uy nghẹn lại nói không ra lời, vài vị Quốc công vừa rồi còn đối với Bạch Vũ lên án tội trạng lập tức không có thanh âm.
Khuôn mặt tuấn tú của Bắc Thần Phong bỗng chốc hóa thành than.
Trước kia lúc hắn cùng Bạch Vũ ở cùng một chỗ, Bạch Vũ trừ bỏ ăn chính là ăn, cả người quả thực rất hiền lành dễ tiếp thu, không thể tưởng được lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói mấy câu liền đem hắn kéo xuống nước, trước kia thật sự là nhìn lầm nàng ta.
Hắn đã cảm giác được vài vị Quốc công ánh mắt nhìn hắn bắt đầu có điểm không đúng.
”Tiểu Vũ, nàng nói bậy bạ gì đó? Nàng đã cứu mạng của ta, ta chưa từng ghét bỏ nàng. Nếu không phải nàng phạm phải sai lầm lớn, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ từ hôn.” Bắc Thần Phong lập tức xoay chuyển, đem bộ dạng vô cùng đau đớn biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
”Bạch Vũ nâng mi: “Thật sự? Nhưng bọn họ nói ta là phế vật.”
”Bọn họ nói ta bộ dạng xấu xí.”
”Ta không cần bộ dạng của nàng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!