Nhạc Kỳ Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê, chân mềm nhũn trực tiếp tê liệt ngồi trên ghế.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua, bình tĩnh tiếp nhận chén canh mà thị nữ múc ra, giống như không có việc gì ăn một ngụm, “Hương vị không tồi.”
Nhạc Kỳ Nhân rốt cuộc nhịn không được, vọt đến bên ngoài đại sảnh ói ra, Nhạc Kỳ Nhân quả thật rất thích ăn, nhưng không có nghĩa là cái gì nàng cũng dám ăn. Nhạc Kỳ Nhân liên tục ói ra mấy lần nước trong, sau đó thật sự ngất đi.
Minh Độc Vương cười nhạo một tiếng, “Lá gan quá nhỏ.”
Bạch Vũ liếc nhìn Nhạc Kỳ Nhân một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy, bất quá chỉ là canh mắt cừu mà thôi.”
Minh Độc Vương nguy hiểm nheo mắt lại, hưng trí nhìn Bạch Vũ, “Ngươi không lo lắng cho nàng ta sao?”
”Ngươi là Y sư!” Minh Độc Vương lập tức phản ứng lại.
Bạch Vũ bình tĩnh lườm một cái, “Cho nên thỉnh Minh Độc Vương giao giải dược Đoạn Cân Lộ ra đây, Chu gia cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi.”
Minh Độc Vương ngửa mặt lên trời cười to, “Chu gia thì tính là cái gì? Bất quá chỉ là quân cờ ta lợi dụng mà thôi, thứ ta nói ra chỉ sợ ngươi không có nổi!”
Bạch Vũ nâng mi. Đông Nhạc Quận Vương bị Minh Châu Hội tập kích hẳn chỉ là đột ngột xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Chu gia lại chuẩn bị đầy đủ hết thảy ý muốn soán quyền, lại liên tưởng đến lúc nàng nói ra quận vương bị trúng độc, ánh mắt Chu Thanh Hà kinh ngạc lúng túng, tựa hồ đã sớm biết Quận vương bị trúng độc, khiến cho Bạch Vũ dễ dàng hoài nghi Minh Châu Hội cùng Chu gia cấu kết.
Triệu hoán sư ở Đông Nhạc vốn không nhiều, nếu không có ai giúp đỡ, làm sao lại đột nhiên xuất hiện một đám thổ phỉ thế lực cường đại như vậy?
Minh Độc Vương hiển nhiên không phải là người ngu xuẩn, chẳng qua dã tâm của hắn so với Bạch Vũ tưởng tượng còn lớn hơn, người ở sau lưng giúp đỡ hắn tựa hồ cũng không phải Chu gia.
”Ngươi muốn cái gì?” Bạch Vũ hỏi.
”Ha hả……” Minh Độc Vương vung bàn tay to lên, thuộc hạ cùng thị nữ lập tức rời khỏi đại sảnh, “Ngươi không phát hiện để cho một đám con rối ở trước đài diễn trò, chính mình ở phía sau màn cầm quyền sẽ rất thú vị sao?”