Trong phòng làm việc của tổng thống, Đỗ Chí Kiệt chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực mạnh đè xuống người, anh ta cố gắng đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn ngài tổng thống trước mặt.
"Ngài tổng thống, ngài có gì giao phó." Đỗ Chí Kiệt hỏi vô cùng cung kính.
Trong ánh mắt của Tịch Phong Hàn bộc lộ vẽ bình tĩnh như thường lệ, ông đứng dậy nói: "Chí Kiệt, có nhiệm vụ giao cho cậu."
"Xin ngài cứ nói."
"Năm ngày nữa tôi cần khởi hành một chuyến, cậu sẽ đi cùng tôi!" Tịch Phong Hàn nói.
Đồng tử mắt Đỗ Chí Kiệt khẽ co rút lại, anh ta không ngờ cơ hội lại tới một cách dễ dàng như vậy.
"Vâng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ sự an toàn cho ngài." Đỗ Chí Kiệt nhìn về phía trước, cố tỏ ra cung kính.
Tịch Phong Hàn bước tới sau lưng anh ta, ánh mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, rốt cuộc ông vẫn nhìn nhầm người, nuôi một con sói trắng mắt lúc nào cũng có thể cắn mình ở bên cạnh.
Đỗ Trí Kiệt tâm trạng vô cùng căng thẳng, anh ta đương nhiên không thể quay đầu lại nhìn sắc mặt của Tịch Phong Hàn, trán ánh ta đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh ta: "Được rồi, bây giờ cậu có thể về thu dọn hành lý rồi, chiều hãy tới đội hộ vệ của tôi báo danh, để họ điều phối nhiệm vụ!"
"Vâng." Đỗ Chí Kiệt khẽ thở phào, anh ta liền quay người bước ra ngoài cửa, vừa ra tới cửa liền lén lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Cho dù là anh ta, đứng trước mặt Tịch Phong Hàn cũng khó giấu nỗi sợ hãi.
Tịch Phong Hàn nhìn chăm chú về phía cửa, ông khẽ thở dài, thực ra thấy người bên cạnh phản bội mình, ông cũng cảm thấy rất đau lòng.
Đỗ Chí Kiệt nghĩ tới việc Dạ Nghiên Tịch cũng tham gia đội hộ vệ, ngay buổi trưa anh ta liền thu xếp hành lý tới báo cáo.
Đỗ Chí Kiệt tới đây cũng là một phần trong kế hoạch.
Dạ Nghiên Tịch đeo một chiếc kính râm, đang làm nhiệm vụ kiểm tra an ninh của cô, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt hơi ngước nhìn, dáng người đứng thẳng, cao ráo và mảnh mai nhưng lại có vẻ đẹp ẩn chứa sức mạnh lợi hại.
Đỗ Chí Kiệt đi tới từ sau lưng, ánh mắt sững sờ vài giây, anh ta chưa từng gặp cô gái nào khiến anh ta si mê như Dạ Nghiên Tịch, những cô gái xinh đẹp khác chẳng qua cũng chỉ là có vẻ ngoài hấp dẫn, nhưng sức hấp dẫn của Dạ Nghiên Tịch đối với anh ta tới từ linh hồn.
"Nghiên Tịch." Đỗ Chí Kiệt bước tới, hơn nữa cách xưng hô cũng đổi từ Dạ tiểu thư thành gọi thẳng tên.
Dạ Nghiên Tịch hơi quay đầu lại nhìn anh ta: "Có việc gì không?"
"Thật trùng hợp, tôi có may mắn được sắp xếp ở cùng cô, trở thành đồng nghiệp." Đỗ Chí Kiệt thấy Phong Dạ Minh không ở bên cạnh cô, anh ta đương nhiêu phải tìm mọi cách để tán tỉnh cô.
Sắc mặt Dạ Nghiên Tịch vẫn rất lạnh nhạt, có điều Đố Chí Kiệt là người mặt dày, anh ta đứng bên cạnh cô, cũng cô đứng gác.
Lúc này ở một hành lang không xa, Phong Dạ Minh và mấy vệ sĩ khác đang bước tới, ánh mắt anh nhìn thấy cảnh tượng ở chòi gác, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng điều này là Dạ Nghiên Tịch sắp xếp, cô cần thu hẹp khoảng cách với Đỗ Chí Kiệt, chí ít khi hành động, cô có thể ngăn cản một số tình huống đột ngột phát sinh.
Điểm này Phong Dạ Minh phản đối, vì anh không thích những gã đàn ông có ý đồ đen tối với Dạ Nghiên Tịch, và Đỗ Chí Kiệt là một người anh ghét nhất.
Tuy nhiên Dạ Nghiên Tịch vẫn kiên quyết làm vậy, vì Đỗ Chí Kiệt là một người vô cùng nhạy bén, năm ngày nữa Dạ Nghiên Tịch cần phải kìm chân anh ta, đảm bảo nhiệm vụ thành công, vì thế sau khi Đỗ Chí Kiệt được sắp xếp tới đây liền cùng cô trực ban.
Chừng ba giờ chiều sẽ đổi một tốp khác tới canh gác, Dạ Nghiên Tịch tháo kính râm đi về phía kí túc xá của mình, Đỗ Chí Kiệt sau lưng liền chạy lại gần cô: "Nghiên Tịch, chúng ta nói chuyện một lát." Đỗ Chí Kiệt đuổi theo kịp.
Dạ Nghiên Tịch quay người, nheo mắt: "Tôi và anh không có gì để nói cả."
Đỗ Chí Kiệt mỉm cười: "Có phải cô có hiểu nhầm gì về tôi không? Hay là cô từng nghe Dạ Minh nói xấu gì về tôi."
Dạ Nghiên Tịch lập tức trừng mắt nhìn anh ta: "Anh ấy sẽ không nói xấu người khác sau lưng."
Đỗ Chí Kiệt mỉm cười: "Được thôi! Tôi biết bây giờ anh ta là bạn trai của cô, vì thế cô bảo vệ anh ta, có điều Dạ Minh là người thế nào chứ, anh ta khá nóng nảy, làm gì cũng quá tự tin, lại tự cao tự đại, sao cô lại thích anh ta chứ?"
Dạ Nghiên Tịch trong lòng cười nhạt, quả nhiên là người có vấn đề về nhân phẩm, Phong Dạ Minh khi nói về anh ta cũng chưa bao giờ dùng những lời nói không nể tình như vậy để đánh giá, còn anh ta thì vừa mở miệng đã đánh giá Phong Dạ Minh là một người chả có điểm tốt nào cả.
"Anh ấy là bạn trai của tôi, anh nói chuyện cẩn thận một chút." Dạ Nghiên Tịch cảnh cáo.
Đỗ Chí Kiệt lập tức làm động tác đầu hàng, ai bảo anh ta thực sự thích Dạ Nghiên Tịch?
"Nghiên Tịch, năm ngày nữa có một nhiệm vụ, cô có tham gia không?" Đỗ Chí Kiệt tò mò hỏi.
"Tôi nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, sao vậy?" Dạ Nghiên Tịch giả vờ bắt đầu chấp nhật cùng anh ta trò chuyện.
Sắc mặt Đỗ Chí Kiệt cứng đơ, anh ta hi vọng Dạ Nghiên Tịch có thể sống, liền giả bộ cười nói: "Cô vừa mới tới, những việc thế này chắc không tới lượt cô."
Dạ Nghiên Tịch nghe được ẩn ý của anh ta, mặc dù giọng Đỗ Chí Kiết có ý quan tâm nhưng cũng đồng thời tiết lộ thông tin lần này bọn họ sẽ tấn công rất mạnh bạo.
"Bây giờ tôi cũng giống anh, là một thành viên của đội hộ vệ, anh đừng xem thường người khác." Dạ Nghiên Tịch bật lại, cô bước đi phía trước, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn.
Đỗ Chí Kiệt trong lòng khá lo lắng, cho dù anh ta muốn nhắc nhở cô đừng tham gia vào việc này nhưng không có cách nào cả, anh ta chỉ hi vọng Dạ Nghiên Tịch đừng xảy ra chuyện. Dạ Nghiên Tịch đi về phía phòng của cô, ở đây có phòng nghỉ cá nhân, Dạ Nghiên Tịch là nữ vệ sĩ hiếm gặp, vì thế có một phòng riêng.
Dạ Nghiên Tịch vừa bước vào liền nhìn thấy có một bóng người đang ghen ngồi dựa trên giường của cô, anh đang mặc sơ mi trắng kết hợp với quần tây vừa người, dáng vẻ vô cùng bá đạo, thực sự rất gợi cảm hấp dẫn.
Dạ Nghiên Tịch vừa bước vào ánh mắt đã ngay lập tức bị anh lôi cuốn.
Chỉ có điều cô vừa mới cởi bộ vest trên người và kính râm ra, liền cảm thấy một bóng người nhào tới, cô bị anh đẩy sát vào cửa.
"Em biết anh ghen tới nhường nào không? Em biết anh bực bội tới nhường nào không?" Phong Dạ Minh ghé sát môi lại gần tai cô, giọng nói nghiến răng nghiến lợi.
Dạ Nghiên Tịch liền giơ tay ôm cổ anh, an ủi: "Anh yên tâm, trong lòng em ngoài anh ra thì không có ai khác, em chỉ là muốn để phòng trước mà thôi."
Phong Dạ Minh cúi đầu, không nói những lời nóng giận nữa, anh chỉ muốn tuyên bố sự chiếm hữu đối với cô. "Phong Dạ Minh, đây là dinh tổng thống." Dạ Nghiên Tịch có chút rầu rĩ, người đàn ông này cũng thật thích làm bừa.
"Nhưng mọi người đều biết em là của anh." Phong Dạ Minh vô cùng tự tin nói, "Anh còn có một giờ nghỉ ngơi, dành hết cho em."
"Anh..." Dạ Nghiên Tịch còn muốn nói gì nữa nhưng anh không cho phép cô nói.
Chỉ có điều Dạ Nghiên Tịch cảm thấy rất mắc cỡ, mọi tâm lý mắc cỡ của cô đều được dùng hết ở chỗ anh.
Đối mặt với những người đàn ông khác, cô là người đẹp lạnh lùng.
Một giờ sau, anh đi làm việc của mình, Dạ Nghiên Tịch tắm gội, sau đó vào giường nghỉ ngơi, gương mặt vẫn ửng hồng.
Chắc là anh đã quá ức chế.
Đỗ Chí Kiệt ở đây cũng có thể đảm bảo phía Trương Chí, anh ta sẽ không có thời gian đi thăm, có thể bảo đảm sự an toàn của Trương Chí.
Kế hoạch năm ngày sau đang được tiến hành bí mật, người biết được kế hoạch này không nhiều, đội hộ vệ thì vẫn như thường lệ, thực hiện trình tự xuất hành của tổng thống một cách nghiêm ngặt và chặt chẽ, suy nghĩ và sắp xếp mọi phương diện.
Dạ Nghiên Tịch và Đỗ Chí Kiệt được phân tới cùng một đội, đây là tin tức Đỗ Chí Kiệt nhận được sau ba ngày, khi cầm danh sách, anh ta trong lòng mừng thầm, nếu như vậy, tới lúc xảy ra sự cố, hành động anh hùng của anh ta nhất định có thể cảm động được cô.
Chiều hôm nay, Dạ Nghiên Tịch đang làm nhiệm vụ, bất ngờ nghe thấy có người gọi cô: "Dạ Nghiên Tịch, Phong Dạ Minh và đội trưởng đánh lội, cô mau đi khuyên can đi."
Dạ Nghiên Tịch liền quay người lại: "Gì cơ?"
Khi cô quay người đi, Đỗ Chí Kiệt cũng chạy tới, trò vui này sao anh ta có thể bỏ qua.
Lúc này, điểm số của Phong Dạ Minh trong lòng Dạ Nghiên Tịch có khi nào sẽ giảm xuống?
Dạ Nghiên Tịch vội vàng chạy về phòng nghỉ thì nhìn thấy bàn ghế đồ đạc bên trong đều đã bị đập vỡ vụn, vị trí chính giữa là hai người đàn ông khỏe mạnh đang đánh đấm kịch liệt, hơn nữa, đây không phải là đánh giỡn, khuôn mặt tuấn tú của Phong Dạ Minh cũng đã bầm tím, vị đội trưởng kia hai mắt đỏ ngầu, chắc là chưa từng gặp phải đối thủ nào bạo lực như vậy.