Sáng sớm, khi Dạ Nghiên Tịch thức dậy liền giơ tay ôm qua bên cạnh nhưng chỉ ôm được một chiếc chăn trống trơn, cô liền mở mắt bật dậy.
Bên cạnh đã không còn bóng dáng Phong Dạ Minh, cô vội ngồi dậy, anh đi đâu rồi?
Khi cô đang mặc đồ thì nhìn thấy trên chiếc tủ bên cạnh có một tờ giấy dính ở đó, cô cầm lên đọc, là bút tích của Phong Dạ Minh: "Anh vào viện một chuyến, trưa cùng về nhà họ Phong ăn cơm."
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở dài, hiểu được rằng trong lòng anh, tình đồng đội giống như tình anh em ruột thịt.
Dạ Nghiên Tịch đứng dậy xuống lầu thì nhìn thấy trên bàn đã đã để sẵn bánh bao và một cốc sữa, vẫn còn nóng, xem ra anh mới đi chưa lâu.
Dạ Nghiên Tịch cầm cốc sữa đi ra vườn hoa, vừa uống vừa ngẫm nghĩ một số việc.
Trong bệnh viện, Phong Dạ Minh bước tới giường bệnh của Trương Chí, có y tá đang thay thuốc cho anh nhưng không hề thấy Đỗ Chí Kiệt ở trong phòng.
"Người chăm sóc cậu ta đâu rồi?"
"Anh ta đi từ tối qua rồi, nhờ y tá chăm sóc người bị thương."
Phong Dạ Minh nhíu chặt mày, Đỗ Chí Kiệt không đích thân ở lại đây, anh quay người bước tới phòng làm việc của bác sĩ, hỏi tình hình thương tích của Trương Chí, bác sĩ chỉ trả lời anh rằng mọi chuyện phải đợi kết quả, vì tính mạng của Trương Chí đã được bảo đảm, nhưng có thể tỉnh lại được hay không thì chưa rõ.
Phong Dạ Minh về lại giường bệnh, ngồi xuống bên cạnh Trương Chí, nhìn đầu anh ta bị băng bó, ánh mắt anh không giấu nỗi lo lắng, rời xa đồng đội cũng đã sắp nửa năm, trong lòng anh vẫn thường nhớ tới những khoảnh khắc khi ở trong đội, có những tình bạn là tình cảm quý giá nhất thế gian.
Khoảng chín giờ, Đỗ Chí Kiệt xuất hiện ngoài cửa, thấy Phong Dạ Minh trông nom ở đây anh ta cũng không lấy làm lạ, anh ta ngồi xuống, mắt nhìn Trương Chí đang hôn mê, vỗ vai anh: "Dạ Minh, tôi muốn khuyên anh một câu, đừng hi vọng quá nhiều, A Chí rất khó tỉnh dậy."
Phong Dạ Minh nghiến răng: "Chỉ cần có một chút cơ hội chúng ta cũng không được từ bỏ."
Nói xong anh liền ngửi thấy mùi men rượu tên người Đỗ Chí Kiệt, mặc dù chỉ thoáng qua nhưng nhất định là tối qua anh ta đi uống rượu.
"Tối qua anh đi uống rượu?" Phong Dạ Minh nheo mắt hỏi.
Đỗ Chí Kiệt thở dài, ngồi xuống sofa bên cạnh: "Loại người như chúng ta, tới cơ hội hưởng thụ cũng không có, chả mấy khi được trở về một chuyến, lẽ nào cũng không cho phép tôi đi giải tỏa."
Phong Dạ Minh vẫn nhíu mày, không đồng tình với cách làm của anh ta.
Đỗ Chí Kiệt mỉm cười: "Tôi không giống anh, anh có bạn gái, tôi không có."
"Nếu như anh muốn cũng có thể tìm và ký thác một mối tình ổn định."
"Khó lắm, trừ khi tôi cũng gặp được một cô gái xuất sắc như Dạ tiểu thư." Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn qua, chứa đựng ẩn ý.
Ánh mắt Phong Dạ Minh sắc lạnh, anh đứng dậy: "Có một số việc anh có thể tranh giành nhưng có một số người anh không thể tranh giành."
Câu nói này là lời cảnh cáo trực tiếp.
Sắc mặt Đỗ Chí Kiệt sa sầm, anh ta nhìn Phong Dạ Minh ra vẻ ngẫm nghĩ: "Dạ Minh, anh đang cảnh cáo tôi sao? Hay anh cho rằng tôi không tranh giành được với anh? Anh đang lo lắng?"
Phong Dạ Minh nheo mắt: "Tôi chưa bao giờ muốn tranh giành gì với anh, nhưng bạn gái của tôi, tốt nhất anh đừng có ý đồ gì, đây là giới hạn!"
Dứt lời, Phong Dạ Minh liền bước ra ngoài.
Sau lưng, sắc mặt Đỗ Chí Kiệt có chút đáng sợ, anh ta nắm chặt nắm đấm, một lúc sau liền mỉm cười: "Trên đời này không có gì không thể tranh giành, chỉ cần tôi có cơ hội."
Lẩm bẩm xong Đỗ Chí Kiệt liền nhìn Trương Chí đang hôn mê, anh ta cúi đầu xuống quan sát thật kỹ, không phải mong ngóng Trương Chí tỉnh lại mà là để xác định xem anh ta có thực sự sẽ hôn mê mãi mãi hay không.
Y tá chuẩn bị vào thay thuốc, không gõ cửa đã bước vào, khi cô nhìn thấy cảnh này liền giật mình.
Đỗ Chí Kiệt cũng ngay lập tức thu lại ánh mắt, ánh mắt cảnh cáo nhìn y ta đang ngây người: "Hãy chăm sóc người anh em của tôi cẩn thận."
Dứt lời, Đỗ Chí Kiệt cũng đứng dậy rời đi.
Phong Dạ Minh về tới nhà đón Dạ Nghiên Tịch lúc mười một giờ trưa.
Khi trở về nhà họ Phong, Dạ Nghiên Tịch thấy anh tương đối lặng lẽ, cô lo lắng hỏi: "Sao vậy? Anh gặp phải chuyện gì sao?"
Phong Dạ Minh quay đầu mỉm cười: "Không có gì."
Cho dù có, việc này anh cũng không muốn nói ra, lời nói của Đỗ Chí Kiệt khiến anh không vui, đương nhiên anh tin rằng Đỗ Chí Kiệt không thể tranh giành với anh được.
Vì trái tim cô hướng về anh, anh tin chắc điều này.
Dạ Nghiên Tịch không dễ dàng bị thuyết phục tới vậy, có điều nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không phải là người nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành.
Về tới nhà họ Phong, ông Phong đã cho chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn, Dạ Nghiên Tịch cũng không phải là người khách sáo, cô cùng hai ông cháu họ ăn trưa, ông Phong liền cho người mang lễ phục chuẩn bị sẵn cho buổi tối tới.
Của Phong Dạ Minh là một bộ quân phục màu xanh lục vừa vặn, thân phận của anh khiến anh không thích hợp mặc đồ tây trong những trường hợp thế này.
Có điều thân phận của Dạ Nghiên Tịch thì có thể mặc lễ phục, vì thế lần này ông Phong đã cho người thiết kế riêng cho cô một bộ lễ phục.
Lễ phục được đưa vào phòng của Phong Dạ Minh, sau khi Dạ Nghiên Tịch cùng anh đi dạo về liền vào thẳng phòng.
Lễ phục trên giường là thiết kế ren hoa tay lỡ kín đáo, cổ chữ V cũng vừa chạm vào vị trí xương quai xanh, eo là một sợi đai lưng dạng xích mảnh, khiến cả bộ lễ phục màu vàng nhạt mang nét gợi cảm cá tính riêng.
"Hay là mặc thử đi." Phong Dạ Minh cười nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch vén nhẹ mái tóc dài: "Được thôi! Thử xem nào!"
Phong Dạ Minh đóng cửa lại, Dạ Nghiên Tịch nhìn anh bối rối, sau đó liền thay luôn đồ ở trong phòng.
Sau lưng, ngón tay thon dài của anh giúp cô kéo khóa lên, sau khi hoàn tất lại chạm nhẹ một nụ hôn lên xương quai xanh hoàn mỹ của cô.
Dạ Nghiên Tịch quay người lại, sau khi đã mặc lễ phục, dáng người cô thanh thoát gợi cảm, toát lên vẻ đẹp giống như một viên kim cương.
"Vô cùng quyến rũ." Phong Dạ Minh vừa nói vừa giơ tay ôm lấy cô: "Anh đột nhiên không muốn dẫn em đi dự tiệc nữa."
Dạ Nghiên Tịch bật cười: "Làm gì có ai bá đạo như anh chứ!"
"Anh cứ bá đạo vậy đó!" Phong Dạ Minh trầm giọng lên tiếng.
Khoảng năm giờ, hai người xuất phát tới nơi tổ chức bữa tiệc, địa điểm tổ chức lần này là nơi chuyên cung cấp sảnh yến tiệc cho hoàng gia, ở đây có cơ sở an ninh cực tốt, những người được mời ngày hôm nay cũng đều là những nhân vật tầm cỡ của quốc gia, Phong Dạ Minh đại diện cho ông Phong, Dạ Nghiên Tịch đại diện cho gia tộc của cô.
Dạ Nghiên Tịch cũng nhìn thấy rất nhiều người quen hồi nhỏ ở đây, các chú, các bác có ảnh hưởng rất sâu sắc đối với cô, trong đó còn có hai người bạn học mẫu giáo của Dạ Nghiên Tịch, hai người đó đều là nam giới, bây giờ đều có thành tích ở các lĩnh vực của mình.
Dạ Nghiên Tịch cũng tiếc nuối thời gian trôi quá nhanh, chớp mắt họ đều đã sắp hai mươi tám tuổi.
Ánh mắt hai người bạn học này nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch, có cảm giác không muốn rời mắt, vì Dạ Nghiên Tịch tối này vô cùng nổi bật, là đại mỹ nhân hiếm có.
Phong Dạ Minh cũng có nhóm của mình, tối nay có không ít người trong giới quân sự và chính trị tham gia, lúc này anh được một người từng là cấp trên gọi tới trò chuyện, Dạ Nghiên Tịch cùng bạn mình trò chuyện về tình hình gần đây, ánh mắt cô thường nhìn về phía anh. Cô thực sự không ngờ, khi mặc quân phục anh lại đẹp trai tới vậy, vẻ tuấn tú toát lên khí chất hấp dẫn khó gần.
Là thiếu tướng trẻ tuổi, anh cũng thu hút rất nhiều các cô gái trẻ tuổi xung quanh, cho dù là các chị đã có tuổi khi nhìn thấy anh cũng phải xuýt xoa, đây là con cái nhà ai, sao tướng mạo tuấn tú, đoan chính tới vậy, nếu trong nhà có con gái chắc chắn sẽ tới hỏi han một lượt.
Lúc này, cửa lại mở ra, một nhân vật cấp cao chừng ngoài năm mươi bước vào, ông là một đại tướng thế lực rất lớn trong những năm gần đây, là cánh tay đắc lực của ngài tổng thống.
Sự xuất hiện của ông khiến mọi người có mặt đều bước tới trò chuyện, thái độ tôn kính và nể sợ.
Sau mười phút, tổng thống Tịch Phong Hàn cùng phu nhân Sở Duyệt xuất hiện, phong thái của Tịch tổng thống vẫn như xưa, cao lớn hiên ngang, trưởng thành và đầy nhuệ trí, phu nhân bên cạnh ông mặc một bộ đồ sẫm màu trang trọng, tóc búi cao, thanh lịch và quý phái, hai người dắt tay bước vào khiến mọi người cảm nhận được sự uy nghiêm và tôn quý của hoàng thất.
Sau lưng Tịch Phong Hàn có Đỗ Chí Kiệt đi cùng, lần này anh ta tới tham dự với vai trò khách quý, đương nhiên anh ta còn có một thân phận khác đó là bảo vệ sự an toàn cho tổng thống và phu nhân.