Người đàn ông này ngạc nhiên nhìn Dạ Nghiên Tịch, ánh mắt có chút hứng thú, vì trên người Dạ Nghiên Tịch toát lên khí chất quân nhân mà anh ta quen thuộc.
"Chí Kiệt." Một giọng nam trầm vọng tới từ sau lưng Đỗ Chí Kiệt.
Đỗ Chí Kiệt mặt hơi biến sắc, anh ta lập tức chắp tay sau lưng quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, Phong Dạ Minh.
Thần sắc anh ta trở nên phức tạp trong giây lát nhưng nhanh chóng giả vờ ngạc nhiên: "Dạ Minh, sao anh lại ở đây?"
"Tôi có chút việc vào viện, vừa rồi tôi nhìn thấy người được đẩy vào là A Chí nên qua đây." Phong Dạ Minh bước tới, ánh mắt nhìn người anh em từng ở trong đội, chỉ có điều vì xảy ra việc đó, trong ánh mắt của hai người đá có chút cảm giác xa lạ.
Đặc biệt là trong mắt Đỗ Chí Kiệt thậm chí còn có chút phòng bị, vị trí mà anh ta đang ngồi bây giờ chính là cướp từ tay của Phong Dạ Minh, đối mặt với đối thủ cạnh tranh tầm cỡ này, anh ta có chút căng thẳng, chỉ là anh ta không biểu hiện ra ngoài. Khi nhìn thấy Phong Dạ Minh đứng bên cạnh Dạ Nghiên Tịch, Đỗ Chí Kiệt khá ngạc nhiên, đáy mắt còn có chút đố kị.
"Dạ Minh, giới thiệu thân phận của tiểu thư đây đi chứ!" Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch bắt gặp ánh mắt anh ta, không hiểu tại sao cô có cảm giác khó chịu tự tận đáy lòng, vì ánh mắt đó thực sự có tính xâm phạm, khiến cô không thích.
"Đây là bạn gái của tôi, Dạ Nghiên Tịch!" Phong Dạ Minh lên tiếng giới thiệu, giơ tay ôm lấy Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch nhẹ nhàng dựa vào bên cạnh anh, lễ độ nói: "Chào anh!"
Sắc mặt Đỗ Chí Kiệt thoáng vẻ kinh ngạc vì người họ Dạ thực sự không nhiều, theo anh ta được biết, trong giới quân đội có một gia tộc vô cùng danh tiếng, đó chính là nhà họ Dạ.
"Dạ thủ trưởng là gì của cô?" Đỗ Chí Kiệt dò hỏi, ánh mắt thoáng vẻ hứng thú.
"Ông là ba tôi." Dạ Nghiên Tịch mặc dù không thích ánh mắt của anh ta nhưng nể mặt anh ta là đồng đội của Phong Dạ Minh nên cô vẫn nói thật.
Đỗ Chí Kiệt rất ngạc nhiên, không ngờ mình đoán đúng, hơn nữa anh ta không ngờ rằng bạn gái của Phong Dạ Minh lại chính là con gái của Dạ thủ trưởng, thân phận của Dạ Nghiên Tịch là đối tượng rất nhiều người khao khát.
Cho dù là anh ta cũng muốn ngay lập tức theo đuổi cô, vì lấy được cô địa vị trong quân đội sẽ ngay lập tức biến đổi, có thể nói tương lai sẽ vô cùng sáng lạn.
"Chào Dạ tiểu thư, tôi là Đỗ Chí Kiệt, là anh em tốt của Phong Dạ Minh." Đỗ Chí Kiệt giơ tay, ánh mắt vô cùng mến mộ.
Dạ Nghiên Tịch vẫn giơ tay bắt tay anh ta một lát, sau khi rút tay về cô liền nắm lấy tay Phong Dạ Minh, tay Phong Dạ Minh cùng tay cô mười ngón đan xen.
Ánh măt Đỗ Chí Kiệt lặng lẽ liếc nhìn, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng cấp cứu thở dài nói: "Hi vọng A Chí có thể bình an vô sự."
"A Chí sao lại bị thương vậy?" Phong Dạ Minh bất giác hỏi một câu.
Trong mắt Đỗ Chí Kiệt ánh lên nụ cười phức tạp: "Dạ Minh, không phải tôi không chịu nói mà là anh cũng biết quy định đấy."
Dạ Nghiên Tịch nhìn nụ cười của Đỗ Chí Kiệt, rõ ràng có ý hạ thấp Phong Dạ Minh, thậm chí còn có chút mỉa mai.
Trong đầu Dạ Nghiên Tịch có một thông tin lập tức gắn kết lại.
Lẽ nào lần này Phong Dạ Minh bị giáng cấp có liên quan tới người đàn ông này? Chính là anh ta đã cung cấp thông tin giả, khiến Phong Dạ Minh gặp sai lầm khi dẫn đội, suýt chút nữa gây nguy hiểm cho cả đội?
Không hiểu sao, Dạ Nghiên Tịch liền không có chút thiện cảm nào với Đỗ Chí Kiệt, có một số người nhìn qua đã biết là người thật thà hay gian xảo, và Đỗ Chí Kiệt chính là người gian xảo.
Sắc mặt Phong Dạ Minh vẫn rất bình tĩnh, anh gật đầu: "Tôi hiểu, hi vọng A Chí không sao."
"A Chí rất kiên cường, tôi nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ vượt qua được." Đỗ Chí Kiệt nói xong liền nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch: "Dạ tiểu thư, rất vinh hạnh được gặp cô ở đây, sớm đã nghe Dạ thủ trưởng có một ái nữ vô cùng xuất sắc."
Dạ Nghiên Tịch không hứng thú với những lời bợ đỡ, cô chỉ mỉm cười.
"Nghiên Tịch, em về trước đi! Anh muốn đợi kết quả cấp cứu của A Chí." Phong Dạ Minh dịu dàng nói với cô.
Dạ Nghiên Tịch thực sự không muốn rời xa anh nhưng cô biết, Phong Dạ Minh có lý do của mình.
"Được! Vậy muộn một chút em sẽ tới đón anh!"
Khi Dạ Nghiên Tịch đi về, ánh mắt Đỗ Chí Kiệt vẫn nhìn theo bóng cô một lúc mới quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Phong Dạ Minh, anh ta mỉm cười: "Dạ Minh, anh thật có phúc! Không ngờ con gái Dạ thủ trưởng mà anh cũng theo đuổi được!"
Phong Dạ Minh trầm ngâm không nói gì, anh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt có chút hàm ý: "Chí Kiệt, gần đây sao rồi? Vẫn quen chứ?"
"Ồ! Anh nói việc làm đội trưởng sao? Rất tốt, cũng không khó như tưởng tượng, chỉ cần các anh em nghe chỉ huy, không có nhiệm vụ nào là không thể hoàn thành." Trong ánh mắt của Đỗ Chí Kiệt phần nhiều là đắc ý.
Phong Dạ Minh rất hiểu anh ta vì thế nghe giọng điệu như vậy cũng không cảm thấy gì cả.
"Tôi hi vọng anh có thể quan tâm tới các anh em." Phong Dạ Minh nói.
Đỗ Chí Kiệt ngừng cười: "Anh yên tâm, tôi không thua kém ai cả."
Câu nói này có ý so bì.
Phong Dạ Minh tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.
Đỗ Chí Kiệt rất có hứng thú về chuyện tình cảm của anh và Dạ Nghiên Tịch: "Dạ Minh, nói xem làm sao anh theo đuổi được Dạ tiểu thư vậy, theo đuổi được rồi, việc học tập của anh ở căn cứ có phải đã thành công được một chút rồi không?"
Ý của anh ta là Phong Dạ Minh muốn hoàn thành việc học tập nên mới theo đuổi Dạ Nghiên Tịch.
Phong Dạ Minh nhướng mày: "Chuyện tình cảm của tôi và Nghiên Tịch không xen lẫn bất cứ ưu tiên nào trong huấn luyện, chúng tôi chỉ là yêu thương nhau thôi."
"Không ngờ gã đàn ông khô cứng như anh cũng có lúc đắm chìm trong tình yêu, tình cảm sẽ khiến anh trở nên kém đi." Đỗ Chí Kiệt thực ra muốn nói rằng anh đã không còn mạnh nữa.
Phong Dạ Minh nghe ra ẩn ý của anh ta nhưng không xem ra gì: "Nhiều lúc, những thứ từng không xem ra gì, khi thực sự có được rồi mới thấy được ý nghĩa lớn lao của nó."
Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt thoáng chút ngưỡng mộ, anh ta mỉm cười: "Vậy chúc mừng anh, chỉ có điều tôi cũng lo lắng cho anh thôi, với thân phận của anh hiện giờ, Dạ thủ trưởng có đồng ý giao con gái mình cho anh không?"
Ánh mắt Phong Dạ Minh cuối cùng cũng tỏ vẻ cảnh cáo: "Vấn đề này không cần anh phải lo."
Đỗ Chí Kiệt giật mình, lập tức giả vờ quan tâm nói: "Tôi chỉ là quan tâm anh thôi."
"Bây giờ chúng ta hãy đợi A Chí tỉnh lại đã! Tôi quan tâm tình hình của cậu ta hơn." Phong Dạ Minh nói xong liền ngồi xuống ghế đợi.
Đỗ Chí Kiệt ngồi bên cạnh anh, ánh mắt phức tạp quan sát Phong Dạ Minh, ánh mắt Phong Dạ Minh sắc bén nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Đỗ Chí Kiệt chỉ quan sát một lúc, khóe miệng anh ta mỉm cười như thể khinh khi, bây giờ Phong Dạ Minh không thể so sánh với thân phận của anh ta.
Anh chỉ là một người phạm lỗi, bị giáng xuống làm tân binh đào tạo lại, còn anh ta đã trở thành đội trưởng của đội ngũ thần bí nhất, mạnh nhất, trong tay thống lĩnh hơn hai mươi người, hàng ngày đều hoàn thành sứ mệnh vĩ đại nhất của quốc gia.
Thời gian cấp cứu bên trong rất lâu, bên ngoài, hai người không có gì để nói, trong đầu Phong Dạ Minh ngoài A Chí đang được cấp cứu ra còn đang hồi tưởng về nhiệm vụ bốn tháng trước.
Nghĩ lại ngày hôm đó, anh lại quay sang nhìn Đỗ Chí Kiệt ở bên cạnh, anh từng hỏi riêng anh ta nhưng Đỗ Chí Kiệt phủ nhận việc anh ta cung cấp thông tin sai, vì anh ta đúng là không cung cấp nhưng trong nhiệm vụ anh ta đã làm nhiễu thông tin.
Khi đối mặt với nhiều lựa chọn, Phong Dạ Minh đã lựa chọn sai, nguyên nhân khiến anh lựa chọn thông tin này chính là vì một câu nói của Đỗ Chí Kiệt.
Có lúc, lựa chọn khi khẩn cấp, một câu nói, một chỉ dẫn sai lầm sẽ có thể khiến cho người ta lựa chọn phương hướng sai lầm.
Phong Dạ Minh không phải là người canh cánh sai lầm của người khác không buông tha, vì thế việc này anh chỉ hỏi Đỗ Chí Kiệt một lần, bây giờ cho dù anh muốn hỏi lại nhưng đã không còn cần thiết nữa.
Anh rất rõ một điều, Đỗ Chí Kiệt lúc nào cũng muốn so sánh với anh, anh ta coi anh là đối thủ cạnh tranh như anh thì lại sai lầm coi anh ta là anh em.
Là người đàn ông đích thực, anh phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, chấp nhận mọi trừng phạt. Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn về phía phòng cấp cứu bên trong, trong ánh mắt đó thoáng qua một tia sáng sắc lạnh, trong tia sáng đó căn bản không hề có mong đợi, hình như đối với anh ta, người bên trong chết đi, anh ta sẽ càng vui mừng hơn, chỉ có điều anh ta là người tâm tư thâm trầm, sẽ không để người khác phát giác ra mọi điều anh ta suy nghĩ.