Chiến cơ tới được một căn cứ quy mô nhỏ ở gần khu vực không người, Dạ Lương Thành đã đánh tiếng trước với cấp dưới ở bên này, sau khi họ vừa tới nơi liền cử ba chiếc xe bọc thép tới đưa họ vào địa phận khu vực không người.
Do nơi này không có người ở, chỉ có các loài động vật hoang dã sinh sống nên thường có thợ săn xuất hiện, săn bắt trộm những loài động vật hoang dã quý hiếm.
Do vùng này rất rộng lớn, lực lượng bảo vệ có hạn, gần đây lại đang vào mùa thu đông, có thêm hơn một trăm vụ động vật hoang dã bị săn bắt trộm và giết hại.
Ba chiếc xe đã được trang bị đầy đủ, mang theo đủ nước và lương thực bắt đầu xuất phát, xe của Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch dẫn đầu.
Cảnh quan ven đường vô cùng đẹp đẽ và thần bí, đoạn đường có địa thế cao hơn mực nước biển phần lớn đều là khu vực đồng bằng không được tu sửa, cảnh sắc phía xa thay đổi khiến người ta cảm nhận được cảnh tượng hoành tráng của đồng hoang thần bí khu vực không người.
Tuy nhiên từ xưa tới nay, địa vực của khu vực này đều không ngừng thay đổi, điều duy nhất không thay đổi là không hề có bóng người tới đây, chỉ có hàng trăm loại động vật hoang dã quý hiếm có thể bình yên sinh sống ở đây.
Dạ Nghiên Tịch ngồi ở ghế lái phụ, vừa chụp hình vừa quan sát bản đồ.
Phong Dạ Minh nhìn cảnh tượng đồng hoang, lại nhìn cô gái đang bận rộn bên cạnh, trái tim anh bất giác siết chặt lại.
Trong lòng anh kiên định suy nghĩ, trên đường đi anh nhất định phải chăm sóc cô cẩn thận.
Dạ Nghiên Tịch phát giác ra ánh mắt của anh, cô liền ngẩng đầu lên mỉm cười: "Nhìn em làm gì?"
"Trên đường đi, hãy ở bên cạnh anh, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được xông lên trước, biết không?" Phong Dạ Minh trầm giọng ra lệnh một câu.
Dạ Nghiên Tịch chống cằm, nhìn về đám mây bay thấp ở phía xa, mỉm cười nói: "Anh có biết không, ở bên cạnh anh, em không sợ gì cả."
Phong Dạ Minh dịu dàng nhìn lên một bên má cô, chỉ nghe thấy Dạ Nghiên Tịch kiên định bổ sung thêm một câu: "Thậm chí chết cũng không sợ."
Lần này chính Phong Dạ Minh phải sững người, anh vội vàng trầm giọng sửa chữa: "Em không được nói vậy."
Dạ Nghiên Tịch thấy mình đã làm anh hoảng sợ, liền bật cười vỗ về: "Yên tâm đi! Chúng ta sẽ bình an vô sự."
Phong Dạ Minh không biết nói sao nhưng trong lòng thì vô cùng mãn nguyện, một người đàn ông có thể trở thành bến bờ an toàn cho một cô gái, đó là một việc vô cùng đáng mừng.
Họ men theo lộ tuyến trên bản đồ, tới gần khu vực động vật hoang dã bị sát hại nghiêm trọng, xuất phát từ đây chí ít cần đi ba tiếng đồng hồ trên vùng đồng hoang, đi thẳng trên đường, dọc đường ngắm cảnh.
Dạ Nghiên Tịch cầm ống nhòm, phụ trách quan sát xung quanh, thấy bóng dáng của động vật hoang dã, nhìn chúng tự do đi lại, cô cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của cả khu vực không người này.
Sau ba tiếng đồng hồ, họ tới được nữa địa điểm đồn trú, có điều hai ngày qua họ đã rút hết nhân viên bảo vệ đi, đổi thành bảy người họ tới trấn thủ.
Tám người xuống xe, họ dựng lại bốn chiếc lều ở bên cạnh khu đồn trú, Dạ Nghiên Tịch có một chiếc lều của riêng mình, bên cạnh lều của cô là Phong Dạ Minh, họ dùng xe để chặn, cắm trại ở giữa.
Do họ có mang theo các thiết bị hiện đại nên chỉ cần lắp đặt thiết bị điện tử là có thể giám sát được cảnh quan trong vòng hàng trăm kilomet, có tính năng quét mục tiêu là người.
"Chị Nghiên Tịch, nước này." Một anh lính lớp đàn em đưa cho cô một bình nước.
Dạ Nghiên Tịch cầm lấy uống mấy hớp, lúc này vẫn còn nửa bình nước, Phong Dạ Minh ở bên cạnh cô liền cầm lấy uống nốt.
Việc này khiến những người ngồi xung quanh tròn mắt kinh ngạc, cho dù chỉ là uống nước thôi, không có gì to tát nhưng họ có thể cảm thấy được mùi vị tình yêu giữa hai người họ.
Họ bất giác cảm thấy thương cho Dương Thận đang ở trong căn cứ, xem ra muốn giành qua Phong Dạ Minh là vô cùng khó.
"Các anh theo dõi thiết bị cẩn thận nhé, có vấn đề gì lập tức thông báo, tôi và Nghiên Tịch đi xem xét địa hình xung quanh."
Phong Dạ Minh lên tiếng.
Lần này Phong Dạ Minh dẫn đội, bề mặt họ phục tùng nhưng trong lòng vẫn không phục, cho dù lần trước bị đánh phục rồi nhưng không cam tâm khi bị anh chỉ huy.
Dạ Nghiên Tịch khoác một chiếc túi đi theo bước chân của Phong Dạ Minh, hai người đi về một hướng.
Dọc đường có thể nhìn thấy các loài động vật nhỏ hoảng sợ bỏ chạy, Dạ Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy thương chúng, vốn dĩ động vật ở đây vô cùng tự do tự tại sinh sống trong gia viên của chúng nhưng bây giờ bọn chúng đã vô cùng ghét con người, chắc đã bị làm cho sợ hãi.
Nhìn mấy mẩu xương bị gió hong khô, cảnh tượng vô cùng hoang lương.
"Dạ Minh, các anh em có vẻ vẫn chưa phục tùng anh, chắc là không phục thân phận dẫn đội của anh." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng? "Em có biết tại sao anh lại trở thành người dẫn đội không?" Phong Dạ Minh quay đầu gượng cười một tiếng.
Dạ Nghiên Tịch đại khái cũng hiểu nhưng vẫn muốn nghe anh nói.
"Vì ba em muốn thử thách năng lực của anh, tình hình hiện tại giống với công việc dẫn đội của anh trước đây, xem anh có năng lực của một người chỉ huy hay không." Phong Dạ Minh nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Dạ Nghiên Tịch: "Để hoàn thành nhiệm vụ lần này, thông qua thử thách của ba em, nhiệm vụ lần này anh nhất định phải hoàn thành xuất sắc."
Dạ Nghiên Tịch xót lòng ôm lấy cánh tay anh: "Em tin anh, anh lợi hại nhất."
Phong Dạ Minh ôm lấy vai cô, hôn nhẹ lên tóc cô: "Cám ơn em, Nghiên Tịch, em là động lực duy nhất để anh cố gắng."
Dạ Nghiên Tịch dắt tay anh: "Được rồi, em đợi ngày anh cưới em."
"Anh sẽ để ngày đó nhanh tới." Phong Dạ Minh dắt tay cô, hai người đi trên đồng cỏ hoang vu, khung cảnh hẹn hò thế này không phải cặp tình nhân nào cũng có thể gặp phải.
Trong ánh chiều tà, dắt tay người mình yêu đi về phương hướng bất định, cùng nhau kiên định, cùng nhau đi về phía trước.
Màn đêm buông xuống, cả khu vực không người trở nên âm u, yên ắng, trong đồn trú, họ cũng bắc nồi, chuẩn bị bữa tối.
Dạ Nghiên Tịch ngồi bên cạnh Phong Dạ Minh nghe các anh em kể chuyện cười, mấy lần bật cười giòn tan.
Họ nói kể xong chuyện cười, một người trong số họ nhìn Phong Dạ Minh hiếu kỳ: "Đội trưởng Phong, hãy kể về chuyện của anh nghe đi, chúng tôi đều rất tò mò về chuyện của anh."
Phong Dạ Minh nhìn về phía đống lửa, sắc mặt thần bí khó đoán, anh nhìn những đôi mắt mong đợi đang nhìn mình, mỉm cười: "Các anh muốn nghe đoạn nào?"
"Vậy hãy nói xem tại sao anh bị giáng cấp." Một anh lính đàn anh nói thẳng vào nỗi đau của anh.
Tuy nhiên đối với Phong Dạ Minh mà nói, trước đây anh có thể sẽ rầu rĩ vì chuyện này nhưng bây giờ anh có thể thản nhiên đối mặt, nếu không có lần giáng cấp này, sao anh có thể gặp gỡ Dạ Nghiên Tịch?
Dạ Nghiên Tịch có phần lo lắng, ánh mắt an ủi nhìn anh, anh suy cho cùng vẫn là một người đàn ông có lòng tự tôn mạnh, bị hỏi tới vấn đề đau lòng, chẳng khác nào xát muối vào vết thương.
Phong Dạ Minh bình tĩnh mỉm cười: "Giống như những gì mọi người nghe nói, tôi không tuân thủ kỷ luật, dẫn cấp dưới vào vực tử vong, suýt chút nữa cả đội bị tiêu diệt sạch."
Vừa dứt lời, cả sáu người có mặt tại đây đều cảm thấy lạnh sống lưng, bây giờ họ là đội viên của anh!
"Mọi người phải tin tưởng năng lực của anh ấy." Dạ Nghiên Tịch lên tiếng nói.
"Chúng tôi không muốn giao phó tính mạng của mình vào tay một người không có năng lực lãnh đạo." Một người lính đàn em lẩm bẩm lên tiếng.
Ánh mắt Phong Dạ Minh liếc qua: "Bây giờ các anh đã trở thành cấp dưới của tôi, tôi không cho phép có ai làm trái lại mệnh lệnh của tôi, chỉ cần các anh còn là cấp dưới của tôi ngày nào thì các anh sẽ phải nghe theo sự chỉ huy của tôi ngày ấy!"
Lời nói của Phong Dạ Minh vô cùng hồn hậu nhưng có sức mạnh chấn nhiếp, khiến cả sáu người lập tức giật mình, trong số bọn họ cũng có có hai người lớn tuổi hơn anh.
Trong ánh lửa phản chiếu trong mắt Dạ Nghiên Tịch bộc lộc sự sùng bái đối với anh.
Đúng lúc này họ nghe thấy tiếng cảnh báo tít tít truyền lại từ máy tính, mọi người đều đổ dồn mắt qua bên đó.
Một anh lính trẻ chạy vội qua, gõ bàn phím khóa mấy mục tiêu màu đỏ, chỉ thấy những mục tiêu màu đỏ đó chính là do hệ thống quét mục tiêu là người phát ra.
Máy bay không người của họ đang bay trên không, giám sát phạm vi trong vòng ba mươi kilomet.
"Có thợ săn vào khu vực giám sát, chắc để săn bắt linh dương."
Thời tiết đang trong mùa thu đông, da linh dương có giá trị như vàng mềm, vì thế tổ chức săn bắt trộm này vô cùng ngông cuồng, nơi này chính là khu vực tập kết quan trọng.
"Mấy người?" Phong Dạ Minh nhíu mày trầm giọng hỏi.
"Có năm người?" Một anh lính đàn em ngẩng đầu trả lời.