Gương mặt thanh tú của Nhan Lạc Y ửng hồng, “Là ai nói?Làm gì có chuyện đó, đừng có nói linh tinh.”
Nhan Tử Dương lại vui vẻ,“Chị, chị yên tâm, em sẽ chúc phúc cho hai người, chị nhất định có thể mà.”
Nhan Lạc Y dù ngoài miệng phủ nhận, nhưng trong lòng lại vô cùng kỳ vọng, chỉ là, cô không dám mơ tưởng xa xôi như vậy.
Cô còn nghĩ bản thân chẳng có vận may và tư cách đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông báo hiệu tin nhắn đến của cô vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn, đằng sau số tiền trong thẻ của cô, có thêm rất nhiều số 0 khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt, tròn mười triệu được chuyển vào trong thẻ của cô.
Dù Nhan Tử Dương không tiến đến gần, nhưng Nhan Lạc Y lại tắt điện thoại đi rồi nói với em trai, “Tử Dương, lát nữa chị sẽ chuyển một ít tiền vào thẻ của em.”
“Chị, em có đủ tiền dùng rồi.” Cậu nhướn mày cười, “Em cũng không mua gì cả.”
Nhan Lạc Y thật sự không muốn nói với cậu rằng, giữa bọn họ dù không có quan hệ huyết thống gì, nhưng cô hi vọng cậu vẫn xem cô là chị ruột của mình.
Cô lo lắng nếu nói ra thân phận thật của mình, sẽ ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai chị em bọn họ, hơn nữa ngay cả chuyện ba nuôi là ba đẻ của cậu, cô cũng do dự không biết có nên nói ra hay không.
“Tử Dương, em không còn một chút ký ức nào về ba mẹ sao?”
Nhan Tử Dương chớp mắt, gắng sức hồi tưởng lại một chút, lắc lắc đầu, “Khi đó em vẫn còn quá nhỏ, ký ức đầu tiên còn lại trong đầu em chính là khoảng thời gian sống cùng với ba nuôi, chuyện mà em nhớ rõ nhất là một ngày nọ ba nuôi đem về một chiếc máy bay điều khiển từ xa cho em.”
Nhan Lạc Y quả thật không thể trách em trai được, dù sao thì khi đó cậu mới chỉ có ban tuổi, ngay cả hồi ức về ba mẹ nuôi, cũng rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng đó là một cặp vợ chồng vô cùng ấm áp và hiền hậu.
“Tử Dương, nếu năm đó bọn họ đã làm sai chuyện gì, liệu em có tha thứ cho họ không?” Nhan Lạc Y hỏi.
Cậu ta gật gật đầu, nói chắc nịch, “Đương nhiên rồi, bọn họ đã không còn ở trên đời này nữa, cho nên mặc kệ họ đã làm sai chuyện gì, em cũng vẫn yêu họ.”
“Tử Dương, có chuyện chị không biết có nên nói với em không.” Nhan Lạc Y biết thời gian của ba nuôi đã không còn nhiều nữa, nếu nói chuyện này ra chậm một chút, sẽ khiến bọn họ tiếc nuối đến mãi sau này.
“Chị, có chuyện gì thế, chị nói đi! Em đã lớn rồi, chẳng có chuyện gì là không thể chịu đựng được.”
“Trong mắt em, ba nuôi là người như thế nào?” Nhan Lạc Y hỏi cậu.
Nhan Tử Dương dường như không cần nghĩ ngợi gì, trả lời ngay, “Trong mắt em, ba nuôi giống như ba ruột vậy.”
Nhan Lạc Y nhìn em trai, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, cô biết chuyện này nếu cô là người nói ra, sẽ hợp lý nhất, bởi vì ba nuôi luôn cảm thấy áy náy với ba nuôi mẹ nuôi, không tiện nói chuyện này ra.
“Chị, chị có chuyện gì giấu em đúng không? Mau nói cho em biết đi!” Nhan Tử Dương vô cùng nôn nóng muốn được biết mọi chuyện.
Cô thở dài, “Chúng ta ra kia ngồi trước đã, rồi chị sẽ nói cho em biết.”
Hai người ngồi trên chiếc ghế được đặt trong vườn hoa, cô nói chuyện thân thế của mình ra trước, khiến cậu ấy vô cùng kinh ngạc, cậu nào có nghĩ đến, người chị vẫn luôn bên cạnh mình, cùng cậu lớn lên từ thuở ấu thơ lại chẳng có tý huyết thống nào với mình? Hơn nữa còn mang thân phận con gái nuôi.
“Chị, chị chắc chứ? Chị thật sự không phải là con đẻ của ba mẹ sao?”
“Chị đã đi xét nghiệm ADN, chị chắc chắn mình là người của nhà họ Sở, chị được ba mẹ nhận về nuôi, nhưng trong lòng chị, chị cũng vẫn là con cái nhà họ Nhan, chị là chị của em.”
Nhan Tử Dương chớp mắt, vô cùng cảm động, trong tim cậu, cô mãi là người chị ruột, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.
“Chuyện chị muốn nói với em, là chuyện này sao?” Nhan Tử Dương hỏi.
Cô nhìn cậu, dịu dàng nói, “Vẫn còn một chuyện nữa, Tử Dương, sau khi nghe xong, mong em sẽ không trách móc họ, được chứ?”
“Vâng, chị, em sẽ không thế đâu.” Nhan Tử Dương gật gật đầu.
Nhan Lạc Y khẽ thở dài nói, “Thực ra khi chúng ta được nhận về nuôi, ba nuôi đã quen mẹ rồi, mẹ là tình đầu của ba nuôi, bởi vì xảy ra một vài chuyện, nên bọn họ mới không đến được với nhau.
“Gì cơ? Là thật sao?” Nhan Tử Dương cảm thấy vô cùng vui vẻ, như thế thì, tình cảm giữa bọn họ và ba nuôi sẽ càng trở nên thân thiết.
“Tử Dương, em biết không? Em biết vì sao ba mẹlại nhận nuôi chị không?” Nhan Lạc Y nhìn em trai hỏi.
“Ban đầu chị bị bế đưa đi, hẳn là rất tội nghiệp, chắc hẳn là bọn họ không nhẫn tâm để lại chị một mình lẻ loi rồi!”
”Cũng là vì lý do đó, bọn họ rất thương người, nhưng đồng thời, bọn họ nhận nuôi chị cũng là vì sau khi kết hôn, mấy năm sau vẫn chẳng có lấy một mụn con.”
“Khi đó em vẫn chưa được sinh ra đúng không?” Nhan Tử Dương hiếu kỳ nói.
Nhan Lạc Y nhìn Nhan Tử Dương, ánh mắt dịu dàng mang theo sự thương hại, “Tử Dương, em không phải là con của ba mẹ ruột em, mà là con của ba nuôi, ba ruột của em, chính là ba nuôi.”
Nhan Lạc Dương đang ngồi đột nhiên đứng phắt đậy, cậu bàng hoàng lắc đầu, “Sao em lại là con ruột của ba nuôi được cơ chứ? Em không phải là con của ba mẹ em sao?”
“Tử Dương, em đừng kích động, chị biết em rất khó chấp nhận, nhưng sự thật là vậy, em đúng là con trai ruột của ba nuôi, ông ấy là ba của em.”
Nhan Tử Dương cũng không còn là con nít nữa, cậu lập tức ngộ ra một chuyện, nếu vậy tức là Đỗ Hữu Vọng và mẹ đã ngoại tình sao? Sắc mặt của cậu bắt đầu đỏ lên, cảm thấy sự ra đời của mình, chính là một sự sỉ nhục.
“Không phải, không phải như vậy.” Nhan Tử Dương vẫn khó có thể chấp nhận được, cậu ôm đầu, lắc mạnh, muốn phủ nhận sự thực này.
Nhan Lạc Y lập tức ôm lấy đầu cậu, “Tử Dương, đừng như vậy, ba nuôi cũng rất day dứt về chuyện năm đó, nhưng dù sao em đã được sinh ra rồi, hiện tại ông ấy rất yêu thương em.”
“Ông ấy đã biết thân phận của em từ sớm đúng không?” Trong mắt của Nhan Tử Dương tràn đầy giằng xé.
Nhan Lạc Y lắc đầu, “Trước đây ba nuôi không biết đến chuyện này, ngày hôm đó em gặp tai nạn giao thông mất nhiều máu, ba đã truyền cho em, đột nhiên ông ấy đi đến bệnh viện xét nhiệm ADN của hai người, mới biết em là con trai ruột của mình, Tử Dương, em tha thứ cho bọn họ được không?”
Nhan Tử Dương gục đầu xuống, vẻ mặt có chút đau thương, cậu cũng không biết sự ra đời của bản thân mình được coi là gì nữa, có lẽ cậu vốn dĩ không nên xuất hiện trên cõi đời này.
“Tử Dương, ba mẹ đã ra đi rồi, nhưng ba nuôi vẫn còn đang sống, chúng ta hãy trân trọng những tháng ngày còn được ở bên nhau có được không?” Nhan Lạc Y khuyên nhủ.
Trong mắt Nhan Tử Dương, đột nhiên dâng lên dòng lệ nóng hổi, “Tại sao ông trời lại bất công với bọn họ như thế, ông ấy cũng như vậy, ông ấy sẽ rời xa chúng ta sao?”
“Sẽ không đâu, ba nuôi đang rất tích cực phối hợp điều trị bệnh, ông ấy sẽ khỏe trở lại thôi.”
Thế nhưng Nhan Tử Dương vẫn có cảm giác sợ hãi, mặc dù nội tâm cậu lúc này vô cùng rối bời, nhưng cậu hiểu, trong giờ phút này cậu không thể kích động đến người ba ruột đó được, cậu hi vọng ông có thể tiếp tục sống, sống lâu hơn một chút.
“Chị, em muốn đến nói chuyện với ông ấy.”
“Đi thôi!” Nhan Lạc Y nhìn vẻ mặt của em trai đã bình tĩnh, có lẽ cũng không oán hận ông nữa.
Nhan Tử Dương đã đi rồi, nhưng cô vẫn ngồi trong vườn hoa, cô muốn để cho hai ba con bọn họ có thời gian riêng tư.
Đỗ Hữu Vọng đã tỉnh lại, y tá truyền nước cho ông, nhìn thấy vẻ mặt khi bước vào trong phòng bệnh của Nhan Tử Dương, liền đoán ra mọi chuyện, ánh mắt vừa căng thẳng, hoảng loạn, vừa có chút sợ hãi.
“Ba đáng ra nên sớm nói cho con biết mối quan hệ giữa hai chúng ta.” Nhan Tử Dương ngồi xuống bên cạnh ông.
“Tử Dương, con không trách ta sao?’ Đỗ Hữu Vọng mừng rỡ.
Nhan Tử Dương nhìn người ba ruột đang nằm trước mắt mình, cảm giác có chung một dòng máu chảy trong người này, khiến cậu có thể trách móc ông điều gì nữa được đây? Cậu lắc lắc đầu, “Không trách ba.”
“Con trai, con đã chịu ấm ức nhiều năm rồi.” Đỗ Hữu Vọng nói xong, vươn tay ra xoa đầu cậu, vô cùng hối hận lúc cậu còn nhỏ đã không bế cậu nhiều hơn.
“Ba, ba hãy khỏe lên đi! Con không muốn mình lại mất thêm người thân nữa đâu.” Nhan Tử Dương đột nhiên ôm chặt lấy Đỗ Hữu Vọng, bật khóc.
Đỗ Hữu Vọng vỗ vai cậu, cũng không kìm được nước mắt.
Ba ngày sau, Đỗ Hữu Vọng quyết định xuất viện, định ngày quay lại làm kiểm tra, ông vẫn còn nhiều việc phải làm, không muốn cứ không ở trong viện mãi nữa.
Nhan Tử Dương và Nhan Lạc Y đã khuyên can ông, nhưng ông vẫn nhất quyết đòi về, bác sĩ dặn ông ba ngày đến làm kiểm tra một lần, uống thuốc đúng giờ.
Quay về nhà họ Đỗ, sau khi đã trải qua biến cố này, bầu không khí trong nhà càng trở nên ấm áp hơn, con trai rất thích chơi cờ với ông, hiện tại, kỳ nghỉ hưu của Đỗ Hữu Vọng cũng là do Phan Lê Hân phê chuẩn, nên ông có thể yên tâm trải qua những tháng ngày còn lại của đời mình.
Nhan Lạc Y thuê một người giúp việc về nhà, mỗi ngày sẽ nấu cho ông những món ăn kháng bệnh ung thư, cô cũng ở lại nhà chăm sóc hai ba con họ.
Cũng đã vài ngày không được gặp hắn, nhưng cô cũng không dám làm phiền, dù vậy trong lòng cô lại rất nhớ.
Liễu phu nhân cũng gọi mấy cuộc điện thoại, bảo cô cứ yên tâm chăm sóc cho Đỗ Hữu Vượng, khi nào rảnh thì đến chỗ bà ấy chơi.
Buổi chiều, Nhan Lạc Y nhận được điện thoại của Phan Lê Hân, hắn hy vọng tối nay cô có thể đến nhà ăn một bữa cơm, Nhan Lạc Y đã từ chối nhiều lần, tiếp tục cự tuyệt cũng thấy không hay, nên đành theo hắn về nhà ăn cơm.
Đoàn xe của Phan Lê Hân đỗ trước cửa nhà họ Đỗ, Nhan Lạc Y chào hỏi xong, cũng đi về phía hắn.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, người đàn ông có ngoại hình mê người đang ngồi ở trong, Nhan Lạc Y mở cửa xe bước vào, ánh mắt dịu dàng của hắn dán chặt lên người cô.
Nhan Lạc Y xấu hổ khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, lúc này, tay của cô cũng bị hắn nắm lấy.
Cô thấy hắn từ túi áo lấy ra một chiếc vòng, đeo vào tay cô, Nhan Lạc Y ngẩn người, có chút kinh ngạc nói, “Sao anh lại tìm thấy được? Rõ ràng là em đã giấu nó đi rồi cơ mà.”
“Anh phải hao tâm tổn trí một phen mới tìm ra đấy, tối nay đeo nó về nhà anh ăn cơm.” Hắn trầm giọng cười, ý tứ sâu xa nói.