Hứa Gia Mộc mới vừa hỏi xong, cũng không chờ Tống Tương Tư trả lời, đuôi mắt liếc tới vết thương trên cánh tay cô.
Hứa Gia Mộc chợt nắm cánh tay Tống Tương Tư, thấy một vết thương đập vào mắt, anh cau mày, sau đó liền nhìn xuống, sau đó thấy trên đùi của cô cũng có vết thương, lại càng nhíu chặt hơn: “Sao lại té thành như vậy, cũng không chịu xử lý?”
Tống Tương Tư rũ đầu, không lên tiếng, rút cánh tay của mình từ trong tay Hứa Gia Mộc ra ngoài.
“Chồng em đâu? Chẳng lẽ anh ta không quan tâm em sao?” Trong lời nói của Hứa Gia Mộc, ẩn giấu một tia lửa giận.
Tống Tương Tưvẫn không lên tiếng.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên liền ôm lấy cô, đi về phía thang máy.
Hứa Gia Mộc mang theo Tống Tương Tưđến bệnh viện gần nhất, Tống Tương Tư còn chưa phục hồi tinh thần làm sao Hứa Gia Mộc xuất hiện trước cửa nhà ở Seattle thìbác sĩ cũng đã làm xong kiểm tra cho cô.
Hứa Gia Mộc theo bác sĩ dặn dò, đi trả tiền nhận thuốc, tiếp theo sau đó ôm lấy Tống Tương Tư, quay về chỗ cô ở.
Mở cửa, Hứa Gia Mộc cũng không chờ Tống Tương Tư đồng ý, trực tiếp ôm cô bước vào nhà của cô, sau đó đem cô đặt ở phòng khách trên ghế sa lon, cũng không chờ cô phản ứng, liền lấy bình trong túi đặt trên mặt đất, qua loa nhìn lướt qua chữ tiếng anh phía trên, sau đó cầm vải, hướng về phía vết thương xử lý.
Từ đầu đến cuối hai người cũng nói bất kỳ câu gì với nhau.
Tống Tương Tư nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, nháy mắt một cái cũng không nhìn.
Cho đến lúc Hứa Gia Mộc xức thuốc xong vết thương của Tống Tương Tư có thể thấy được trên vết thương tốt lắm thuốc, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Những thuốc này tốt nhất mỗi ngày xức hai lần, để tránh sẹo.”
Vừa nói, Hứa Gia Mộc lại thấp đầu, chỉ vào những bình thuốc trên mặt đất: “Cái này dùng trước, là khử trùng, cái này sau, cuối cùng là cái này, nhớ không?”
Hứa Gia Mộc lại nhìn Tống Tương Tư, thấy cô thủy chung duy trì một vẻ mặt, cau mày, sau đó lấy bút trên khay trà, làm dấu hiệu trên những hộp thuốc, trong miệng còn nhàn nhạt nói: “Thứ tự anh ghi rõ ràng cho em.”
Hứa Gia Mộc để bút xuống, liếc mắt nhìn trên vách tường, đã tám giờ, lại hỏi một câu: “Em ăn điểm tâm chưa?”
Rốt cuộc lần này Tống Tương Tư có phản ứng, hướng về phía Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Hứa Gia Mộc không nói nữa, đứng lên, đi vào phòng bếp.