Hứa Gia Mộc súc miệng, liền đưa cốc nước cho Dương Tư Tư, lảo đảo bước chân ra khỏi phòng tắm.
Lúc cô ra ngoài, Hứa Gia Mộc đã nằm trên giường, cô cầm khăn choàng lên người anh, nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Tư Tư… Làm sao tôi tìm được em?”
“Tư Tư… đừng đi, đừng bỏ anh lại…”
“Tư Tư… em đã nói, em sẽ cùng anh, không bỏ anh lại…”
“Tư Tư… Tư Tư…”
Dương Tư Tư nắm chặt chăn, không nhịn được tăng thêm lực.
Rõ ràng anh kêu Tư Tư, là tên cô, nhưng vì sao, cảm thấy anh không phải là gọi cô?
–
Ngày hôm sau, lúc anh tỉnh lại, bởi vì uống rượu, mà đầu đau như búa bổ.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua, nhiều nếp nhăn, đầy mùi rượu và khói thuốc.
Hứa Gia Mộc cau mày, liền đi vào phòng tắm, tắm rửa một cái, lúc chuẩn bị xuống lầu lấy gì đó ăn, lại thấy được Dương Tư Tư đang ở trong nhà bếp.
Hứa Gia Mộc sửng sốt, mới lờ mờ nghĩ đến tối qua lúc mình quay lại Cẩm Tú Viên, Dương Tư đang đứng ở cửa chờ mình.
“Dậy rồi? Qua đây ăn cơm đi.” Dương Tư Tư nhìn Hứa Gia Mộc, cong môi cười với anh.
Hứa Gia Mộc không hé răng, đi vào nhà ăn, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Ti vi trong nhà bếp đang mở, truyền phát một tiết mục giải trí về thơ cổ đại, bởi vì bàn ăn quá yên tĩnh, từ đầu đến cuối Hứa Gia Mộc không nói câu nào, Dương Tư Tư không nhịn được mở miệng hỏi một câu: “Gia Mộc, anh có thích bài thơ đó không?”
Hứa Gia Mộc không nhanh không chậm nuốt xuống, đợi một lát mới nói: “Tương Tư.”
“Ách?” Dương Tư Tư sửng sốt.
“Hồng đậu sinh tam quốc, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này tối tương tư.” Hứa Gia Mộc chán ghét thơ cổ hay gì đó, trừ bài thơ này, anh thuộc lòng từ đầu đến cuối.
Dương Tư Tư cười: “Bài thơ của Vương Duy này, em cũng thích.”
Hứa Gia Mộc cong khóe môi, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
–
Cơm nước xong, anh đón một cuộc điện thoại từ công ty, trực tiếp đi vào thư phòng.