Ý tứ của cô, có phải là đã từng mong chờ anh đối tốt với cô không?
Nhưng là, anh lại chưa từng đối tốt với cô.
Nếu là lúc trước, tám năm anh ở bên cô, anh lưu ý quan tâm cô một chút, quan tâm nhiều hơn một chút, có phải giữa bọn họ sẽ không dẫn đến tình trạng hôm nay?
Hoặc là, nếu lúc trước, anh nhìn thấy cô, có thể tinh tường nhận ra sự hứng thú lúc đó là rung động, là tình yêu của bây giờ, có phải anh sẽ không để cô nhân nhượng vì năm vạn đồng tiền mà ở bên anh không danh không phận từng ấy năm?
Bác trai đưa cho anh tấm chi phiếu kia, vẫn còn ở túi tiền trong ngực anh, cứng rắn, khiến anh đau đớn.
Bây giờ đây, rốt cuộc anh mới biết thế nào mới là một người đàn ông tốt, một người chồng tốt, mà cô cũng đã gả cho người khác, không cần anh phải đối tốt với cô.
Hứa Gia Mộc hít một ngụm khói, bởi vì dùng lực, ngược lại bị sặc, không nhịn được cong người, kịch liệt ho khan.
Khụ khụ, hốc mắt anh phiếm hồng.
–
Cơm chiều vẫn như cũ là Hứa Gia Mộc làm, anh chặt con gà mà Tống Tương Tư mua thành từng miếng, đặt trên một chiếc đĩa.
Đợi cơm nấu xong, Tống Tương Tư đi vào gọi cha.
Tâm tình bác trai vẫn tốt như cũ, khiến khẩu vị cũng tốt, ăn một cái chân gà.
Ăn cơm xong, bác trai trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, còn gọi Tống Tương Tư, hai người đóng cửa, không biết nói gì ở trong, đến hơn chín giờ tối, Tống Tương Tư mới đi ra.
Hứa Gia Mộc ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Tống Tương Tư đi ra lập tức đứng dậy rót cho cô một chén sữa.
Tống Tương Tư thấp giọng nói một câu cảm ơn rồi vươn tay nhận lấy.
Tống Tương Tư uống sữa xong, Hứa Gia Mộc lại lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm, nên đi nghỉ ngơi.”
“Ừhm.” Tống Tương Tư nhẹ gật đầu, nắm chén sữa, chuẩn bị đi tắm rửa, Hứa Gia Mộc lại vươn tay giành lại chán sữa: “Tôi đi rửa chén, em đi tắm rửa đi.”
Tống Tương Tư lại nói một câu cảm ơn.
Hứa gIa Mộc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc, xoay người đi vào phòng bếp.
Tống Tương Tư đứng tại chỗ, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy, mặt mày có chút mờ mịt.