“Dù sao, cho dù là người xa lạ, lúc nguy hiểm tìm tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ giúp.”
Hứa Gia Mộc nói xong những lời này, đứng một lát, xác định bản thân không có gì muốn nói , liền đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh ở trong phòng khách thay quần áo xong, không có chần chờ hoặc dừng lại cầm cái chìa khóa xe rời đi.
Sau khi thanh toán xong, đi ra khách sạn Bốn Mùa, mới chỉ chín giờ.
Trên đường phố rất náo nhiệt, thậm chí con đường phía lớn trước, còn có chút kẹt xe.
Hai tay Hứa Gia Mộc đút vào trong túi, ngẩng đầu, nhìn về phía cao ốc cao vút của khách sạn Bốn Mùa, như là đang nhìn thấy cô ở trong phòng của cao ốc vậy.
Hứa Gia Mộc nhìn hồi lâu, mới cúi thấp đầu xuống, sau đó lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe, lên xe, khởi động xe, rời đi.
Có một số người một khi bỏ qua, liền thật sự sẽ bỏ lỡ.
Tỷ như anh và cô.
Anh ở thành Bắc Kinh, canh cánh cô ở trong lòng 3 năm, vì cô lừa mình dối người 3 năm, hiện tại, chân tướng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mặt ânh, anh hẳn là hiểu được, anh và cô không thể nào .
Thật khó quá a…… Ngay cả cái lý do để lừa mình dối người đều không có .
Bất quá, từ giờ trở đi…… Anh tưởng, anh thật sự muốn học làm thế nào để quên đi cô.
–
Một đêm kia sau khi Hứa Gia Mộc rời khỏi, thật sự không có liên hệ với Tống Tương Tư.
Liền ngay cả vụ tìm Tống Tương Tư làm đại diện quảng cáo thương hiệu kia, anh cũng trả lại cho La tổng đi làm.
Anh trước sau như một đi làm tan tầm như cũ, họp nói chuyện hợp tác, một mình tăng ca, một mình ăn cơm, một mình về nhà, một mình ngủ, một mình mất ngủ, thoạt nhìn giống như trước không có gì khác nhau, nhưng mà không biết sao thế này, lại làm cho người ta cảm thấy anh thay đổi thành người khác, qua mấy ngày, mọi người mới dần dần phát hiện, mặc kệ đối với ai Hứa Gia Mộc luôn dùng một thái độ, thái độ thực ôn hòa, dường như không có nóng nảy, cũng giống như không có hỉ nộ ái ố.