Tiếp theo phía sau liền có một giọng nữ nhàn nhạt truyền đến: “Xin lỗi, có chút việc trì hoãn.”
Giọng nói kia là giọng nói mà Hứa Gia Mộc rất quen thuộc, anh vốn muốn vuốt ve tay Tiểu Hồng Đậu, bỗng dưng liền ngừng giữa không trung, anh rõ ràng cảm giác được nháy mắt tim mình ngừng đập.
Anh nín thở, mất rất nhiều sức, mới chậm rãi xoay người, sau đó liền thấy cửa phòng học bị đẩy ra, viện trưởng cười nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hồng Đậu, mẹ con tới đón.”
Tiếp theo tiếng nói của viện trưởng, dẫn đầu đi tới là một người đàn ông.
Người đàn ông kia thoạt nhìn chừng hơn 30 tuổi, khiến cho người ta một cảm giác an toàn.
Tiểu Hồng Đậu vừa nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức nở nụ cười, vẫy tay về phía người đó, kêu một tiếng: “Cha.”
Trong tích tắc Tiểu Hồng Đậu gọi, lại có mộtbóng người đi vào phòng học, là một phụ nữ mặc váy màu đỏ, trong tay côtháo mắt kính và mũ, trên mặt còn cười dịu dàng: “Tiểu Hồng Đậu…”
Chẳng qua lúc cô gọi ba chữ này, liền không có chút nào chuẩn bị thấy Tiểu Hồng Đậu và Hứa Gia Mộc, trên mặt vẻ mặt trong nháy mắt liền cứng lại, tiếng nói cũng cắt đứt, bước chân cũng dừng ở tại chỗ, không có nhúc nhích.
Hứa Gia Mộc rõ ràng cảm giác được huyết dịch toàn thân mình cũng bắt đầu chảy ngược, tầm mắt của anh bình tĩnh rơi vào trên người Tống Tương Tư, cũng không dịch chuyển, thậm chí người đàn ông kia đến trước mặt mình, ôm Tiểu Hồng đậu lúc nào, anh cũng không biết.
Anh chỉ biết là, lúc anh phục hồi tinh thần, Tiểu Hồng Đậu đã vui mừng hôn trên má người đó, trong miệng hưng phấn nói: “Con rất nhớ cha, rất nhớ rất nhớ.”
Người đàn ông kia đượclời nói của Tiểu Hồng đậu chọc cho gương mặt hớn hở, không kềm chế được hôn lên gương mặt trắng nõn của Tiểu Hồng đậu: “Cha cũng nhớ Tiểu Hồng đậu, rất nhớ rất nhớ.”
Tiểu Hồng đậu bị chọc cho cười khanh khách, sau đó nằm trên vai của người đó, nhìn Tống Tương Tư dừng lại ở cửa, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Cha… Mẹ…
Cách xưng hô này, khiến cho trong phút chốc sắc mặt Hứa Gia Mộc trở nên trắng bệch.