Tiểu đậu đỏ mở to đôi đen như mực, bên trong phiếm hào quang vô tội, lăng lăng nhìn chằm chằm tiểu Niên Cao đang ngồi cạnh mình thật lâu, mới ý thức được bản thân bị lừa, ủy khuất mếu máo, đáy mắt liền tràn ngập một tầng sương mù: “Tớ không nghĩ ngồi cùng bàn với cậu.”
Đây là muốn khóc sao? Tiểu Niên Cao nhìn chằm chằm tiểu Đậu Đỏ đáy mắt thoáng hiện lên một tầng lo lắng, bất quá rất nhanh trong đầu cậu bé lại nghĩ đến trước kia lúc bản thân khóc, mẹ dỗ như thế nào cũng không dỗ được, ba sẽ nhắc nhở mẹ dời đi lực chú ý, vì thế tiểu Niên Cao liền nhìn xung quanh hai vòng, rồi mở miệng hỏi tiểu Đậu Đỏ: “Cậu có táo không?”
Không phải đang tranh cãi vấn đề ngồi cùng bàn sao? Vì sao đột nhiên lại hỏi mình có táo hay không?
Tiểu Đậu Đỏ quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, vì thế liền nhìn chằm chằm khóe mắt rơi xuống hai giọt lệ trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, quơ quơ đầu nhìn về phía tiểu Niên Cao, hai cái bím tóc dài vung qua vung lại theo.
Tiểu Niên Cao cầm túi sách của chính mình, kéo khóa ra, lấy một cái hộp hoa quả từ bên trong ra, dùng sức mở ra, lấy ra một miếng táo đã được gọt đưa tới trước mặt tiểu Đậu Đỏ: “Tớ đây mời cậu ăn táo.”
Tiểu Đậu Đỏ nhìn tiểu Niên Cao trước, sau đó lại cúi đầu nhìn táo trong tay tiểu Niên Cao, nuốt hai ngụm nước miếng, tay nhỏ bé cọ cọ dưới chiếc váy xinh đẹp, cuối cùng vẫn là chịu đựng muốn ăn, quơ quơ đầu về phía tiểu Niên Cao: “Mẹ tớ nói, không thể tùy tiện ăn đồ của người ngoài.”
Người ngoài? Tiểu Niên Cao chớp mắt hai cái nhìn về phía tiểu Đậu Đỏ, vẻ mặt thành thật sửa câu nói của tiểu Đậu Đỏ: “Tớ không phải người ngoài, tớ là tiểu Niên Cao a.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!