Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì.
Trợ lý cũng không lên tiếng làm phiền anh, chỉ nhẹ nhàng đặt canh gừng ở trên bàn.
Động tác của trợ lý rất nhẹ, nhưng bát sứ chạm vào mặt bàn, vẫn phát ra tiếng động, dù nhỏ nhưng lại rất vang.
Lục Cẩn Niên xoay đầu lại, theo âm thanh vừa phát ra nhìn lạị, đưa điếu thuốc trong tay lên miệng hút một hơi dài. Sau đó anh lại nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ sát đất một lúc lâu mới đem dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi xoay người đi đến trước bàn, một tay bưng bát canh gừng lên uống một ngụm, hương vị cay nồng của gừng lan tràn trong miệng. Đột nhiên, anh như là nhớ tới điều gì, nhìn trợ lý lặng lẽ lui ra gần đến cửa, ra tiếng hỏi: “Vẫn còn sao?”
Trợ lý dừng lại một chút, rất nhanh liền phản ứng lại câu hỏi của anh, nghĩ đến anh còn muốn uống canh gừng, lập tức gật đầu nói: “Tôi sẽ đi lấy cho ông.”
Lục Cẩn Niên nhẹ giọng “Được” một tiếng, sau đó cúi đầu thổi thổi cho bớt nóng, lại uống thêm một ngụm, ngữ điệu thoáng có vẻ mơ hồ không rõ nói: “Mang cho phòng 5231 một bát.”
Trợ lý ngay lập tức trố mắt tại chỗ, ai ở phòng 5231?
Lục Cẩn Niên thấy trợ lý mãi không có phản ứng gì, liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt hướng về phía trợ lý, sau đó lại bổ sung một câu: “Nói là đoàn làm phim sắp xếp.”
Trợ lý hiểu ý của Lục Cẩn Niên, lấy canh gừng đưa qua bên đó rồi nói là do đoàn làm phim chuẩn bị chứ không phải do anh dặn mang đến, liền vội vàng gật đầu, “a” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.