Nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy được, chính mình đã đi tới sau cùng của nhân sinh, nhưng tự trọng mà bản thân liều mạng muốn giữ lấy, lập tức trở nên không còn quan trọng nữa.
Cô nghĩ đến đứa bé trong bụng Kiều An Hảo, đã nghĩ hỏi nhưng chưa dám hỏi: “Bảo bảo là trai hay gái?”
“Còn chưa biết nữa.” Kiều An Hảo lắc đầu, có hai giọt nước mắt nện xuống trên tóc của Kiều An Hạ.
“Bỏa bảo có khỏe mạnh không>?”
Kiều An Hảo mạnh mẽ gật đầu, nức nở nói không nên lời.
Kiều An Hạ cười một cái, qua một lúc lâu sau mới nói: “Kiều Kiều, thực xin lỗi.”
Thật ra vào năm năm trước, cô đã nên nói những lời xin lỗi này với Kiều Kiều rồi.
Bao nhiêu lần cô tỉnh dậy từ trong ác mông, sau đó cũng không có cách nào tiếp tục ngủ nữa, nhưng là, lại thiếu đi một chút dũng khí.
Cô đã nhiều lần mở miệng, muốn nói “thực xin lỗi”, nhưng là không nói nên lời, lúc thật sự nói ra, cô phát hiện, tâm tình của mình vậy mà trở nên bình lặng trong nháy mắt.
“Nếu không phải chị, em và Lục Cẩn Niên, có lẽ đã sớm cùng một chỗ…” Kiều An Hạ đang nói chợt đột nhiên ho khan…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!