Kiều An Hảo không kìm lòng được chôn đầu vào trong lòng Lục Cẩn Niên, qua một lúc, ra tiếng hỏi: “Lục Cẩn Niên, anh có biết trên thế giới này, hai chữ êm tai nhất là gì không?”
Lục Cẩn Niên vuốt vuốt tóc dài của cô, hỏi: “Cái gì?”
Kiều An Hảo hơi ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói: “Ông xã.”
Thân thể của anh rõ ràng trở nên cứng ngắc một phen, cả người bất động tầm một phút đồng hồ, mới đột nhiên áp đảo lên người Kiều An Hảo, hôn xuống.
Nếu có thể, Lục Cẩn Niên rất muốn liền như vậy mà yêu thương cô.
Chỉ tiếc, chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Lục Cẩn Niên lăn qua lộn lại hôn Kiều An Hảo rất lâu, sau cùng thở hổn hển buông cô ra, giọng nói mang theo sự áp lực: “Kiều Kiều, em có biết, trên thế giới này hai chữ êm tai nhất là gì không?”
Học theo cô… Kiều An Hảo đỏ bừng mặt nở nụ cười một tiếng.
Cười xong, Kiều An Hảo tiến đến bên tai Lục Cẩn Niên nói: “Lục Cẩn Niên, có chuyện, có phải em vẫn chưa nói cho anh biết?”
“Ừhm?”
“Thật ra, em đối với anh là nhất kiến chung tình… Ừhm…” Kiều An Hảo tạm dừng một lát, còn nói: “Nói đúng ra, ngày mưa đó, em đã thích anh, thích anh suốt 13 năm.”
Lúc anh nhìn thấy thư tình, cho rằng cô thích anh năm năm, về sau đến trường học, mới biết được cô vì anh mà thi vào lớp 1, sau đó liền cho rằng lúc cô lên cao trung mới thích anh, nhưng là hiện tại, cô nói cho anh, cô nhất kiến chung tình, thích anh 13 năm.
Trong thời khắc này, anh nghe thấy được tiếng máu trong cơ thể đang dịch chuyển, anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới lên tiếng nói: “Thật khéo, anh cũng thích em 13 năm.”
–
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!