Lục Cẩn Niên: “Có.”
…
“Kiều Kiều, Lục Ảnh đế đã thích cậu từ hồi cấp ba à?” Triệu Manh ngồi bên cạnh không nhịn được liền phát biểu ý kiến.
Kiều An Hảo cũng không để ý đến Triệu Manh, mà chỉ chăm chú nhìn anh trên màn hình di động, nhớ đến thời điểm quay Khuynh Thành thời gian, cô bị trợ lý của anh dẫn vào phòng, lúc ấy cô đưa cơm chiều cho anh, một đêm kia khi trời mưa xuống, cô cực kỳ kích động chạy ra phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm từng hạt mưa nhỏ bên ngoài, lúc ấy anh còn hỏi cô, cô cũng thích trời mưa sao?
Cô tinh tường nhớ rõ, giọng nói của anh lúc ấy, còn mang theo một chút vui vẻ.
Chỉ là cô không nhớ rõ, tới cùng là tại sao anh lại vui vẻ, cô nói đúng, sau đó còn hỏi anh, có phải cũng thích trời mưa không?
Đại loại đó là lần mà anh và cô nói chuyện nhiều nhất sau khi gặp lại.
Một đêm đó, anh nói anh vì một người, mà thích trời mưa xuống, trong lòng cô còn cảm thấy có kích động nho nhỏ, bởi vì cô cũng giống anh, cũng thích trời mưa, vì anh.
Cho đến bây giờ, cô mới giật mình, hóa ra, giữa bọn họ có nhiều điểm tương đồng như vậy, là vì đối phương.
–
“Lục tổng nói, mãi mới làm quen với cô Kiều, có phải nghĩa là, anh thầm mến cô ấy suốt một năm?”
Lục Cẩn Niên buông mí mắt xuống, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng lại có chút thương cảm ẩn giấu trong đó: “Không phải một năm, mà là 13 năm.”
“13 năm?” người dẫn chương trình hoàn toàn bị con số này làm cho hoảng hốt: “13 năm cũng không phải một thời gian ngắn ngủi, rất nhiều người đều từng yêu đơn phương, nhưng cuối cùng đều bị đánh bại bởi hiện thực, Lục tổng sao có thể kiên trì như thế?”