“không phải là thương cảm một người trốn tránh, không phải là khổ sở không ai kể ra, không phỉa là lần này bị thương càng thông suốt, em không sợ yêu, lại càng yêu sâu sắc hơn”.
Theo tiếng hát của Kiều An Hảo, một màn tuổi trẻ mê hoặc của cô và lục Cẩn Niên giống như những cảnh quay chậm được biểu diễn lại một lần, trong phút giây này, cô giống như không phải vì hát để dự thi, mà đơn thuần chỉ hát vì tình yêu của anh và cô.
Cô nhớ tới thời gian mình chỉ dám yêu thầm anh, khổ sở thế nào cũng không dám cho anh biết, đến khi xoay người mới dám mỉm cười, mỗi một khi lại nghĩ rằng sắp đến gần, sau cùng lại càng cách xa hơn, rõ ràng nhát gan lại yếu kém không dám đi yêu, nhưng là lại yêu đến khắc cốt như thế.
“Không phải là một mình trong đêm tối, không phải là trong phòng không có ai, không phải là không thể ngủ được, em chỉ có thể là một người sống bình thường…”
Cứ việc hiện giờ cô đã kết hôn cùng Lục Cẩn Niên, lúc này hát bài hát này, tuy đã ít đi nhiều đau xót, nhưng lại cảm thấy có nhiều may mắn hơn.
May mắn được ông trời chiếu cố, khiến cô có thể tìm đến anh, có thể nắm tay anh.
Chỉ là loại may mắn này, khiến trong miệng cô đang hát lên một bài hát, là một cảm giác kỳ là, nghe qua cực kỳ thương cảm, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy hi vọng.
Giống như là bi thương, nhưng lại không phải bi thương.
Trong thời gian cô cất tiếng hát, toàn bộ hội trường đều yên tĩnh, qua tầm nửa phút, không biết là ai vỗ tay đầu tiên. Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ như thủy triều, từng vị giám khảo mới bắt đầu hoàn hồn, cũng nhao nhao vỗ tay theo, đợi đến lúc tiếng vỗ tay đã ngớt, Kiều An Hảo đều nhận được toàn bộ lời khen và sự thông qua của giám khảo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!