Lục Cẩn Niên trước nay đều có thể nhập vai thần tốc và cũng có thể xuất vai thần tốc. Những người đã từng hợp tác qua với anh đâm cũng quen. Anh mỗi khi quay xong thì chẳng nói chẳng rằng gì với bạn diễn liền xoay người rời đi.
Khi đạo diễn hô cắt, các cameras liền dừng quay, người vây quanh chỗ Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo đều có khoảng cách nhất định, bởi vậy mọi người căn bản không phát hiện ra điều khác thường nho nhỏ giữa Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo.
Đạo diễn cúi đầu nhìn lại phần nội dung vừa quay, sau đó lập tức đứng lên, trước tiên ca ngợi phần thực hiện của Lục Cẩn Niên một phen, sau đó liền quay sang nhìn Kiều An Hảo mang theo vài phần kinh diễm, hào phóng mở miệng trực tiếp khen: “Tiểu Kiều, đoạn cô vừa quay quả thật rất tuyệt. Tôi và ông Lục hợp tác nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tống Tương Tư ra, những người đóng với ông ấy đều rất ư tầm thường. Kết quả, cô vậy mà một lần liền thông qua, hơn nữa còn phát huy trên trường quay đặc biệt tốt, rất tuyệt, rất tuyệt!”
Diễn người thật cảnh thật có thể không tốt sao? Kiều An Hảo đè xuống đáy lòng tự giễu, cong môi cười với đạo diễn, nói một câu “Cảm ơn”, tiếp đó liền đi dặm lại phấn.
Mà đám đông vây quanh chạy tới xem Kiều An Hảo diễn, trên mặt mọi người lúc này đều là vẻ mặt tràn đầy bội phục, thậm chí một số người đã bắt đầu thì thầm khen ngợi lên.
“Thật sự không ngờ, người mới Kiều An Hảo này có thể diễn quá xuất sắc như vậy!”
“Đúng đó, thảo nào lúc ở bữa tiệc, Lục ảnh đế nói Kiều An Hảo là dựa vào thực lực để có được vai diễn này, xem ra là thật.”
“Kiều An Hảo diễn xuất tốt, dáng dấp vừa xinh đẹp, lần này đóng cặp với Lục ảnh đế, đoán chừng sắp tới thành tâm điểm* đây!”
* Nguyên văn “đại hồng đại tử”