Sau khi tách khỏi hai bác của mình, Kiều An Hảo đi đến chỗ xe của mình, lái ô tô rời khỏi, vẫn chạy đến trước quảng trường Thiên Địa, cô mới tìm một chỗ để dừng xe, sau đó sờ soạng mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi cho Hàn Như Sơ một cú điện thoại.
Điện thoại kêu rất lâu, mới có người nghe máy.
Hàn Như Sơ ở bên trong điện thoại, giọng điệu nói chuyện nghe như bị trút hết sức lực, giống như vừa chịu đả kích rất lớn: “Vâng, là ai vậy?”
Kiều An Hảo nắm ống nghe điện thoại, im lặng tầm mười giây đồng hồ mới mở miệng: “Tôi.”
Tuy chỉ một chữ, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe ra ai gọi: “Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với cô.”
Sau đó, ý tứ muốn cúp điện thoại.
Kiều An Hảo giống như cực kỳ chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà vẫn lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung trấn định mở miệng: “Anh Gia Mộc nhận được tin kia, là tôi ký gửi cho, vì thế nên lúc ở trong dạ tiệc, rõ ràng là bản thân tôi ngã sấp xuống, anh ấy sẽ không tin tưởng bà, vì trong lòng anh ấy, tiềm thức đã nhận định bà gây bất lợi cho tôi.”
Giống như phán đoán của Kiều An Hảo, điện thoại không những không bị cúp, bên trong còn truyền đến tiếng Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!