Nói tới đây, Hứa Gia Mộc bất chợt xoay đầu, anh nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ chẳng biết lúc nào đã rơi nước mắt, vẻ mặt lại một mảnh bình tĩnh: “Tôi đã cho bà cơ hội, không chỉ một lần, lúc nãy, tôi hỏi bà, rốt cuộc bà còn làm gì, bà còn mở miệng khẳng định với tôi, những lỗi bà làm, tôi có thể chuộc tội thay bà, nhưng bà lại không hề, bà vẫn nghĩ tôi là đứa ngốc dễ lừa gạt.”
“Bà hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau này tôi sẽ không trở về nhà họ Hứa nữa.”
“Gia Mộc, không muốn, mẹ sai rồi. . . Mẹ không thể có con, Gia Mộc. . .” Hàn Như Sơ nghe câu nói cuối cùng, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng.
Hứa Gia Mộc rũ mi mắt, dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, thấy bà khóc như vậy, đáy lòng vẫn rất đau: “Tôi rất muốn tin tưởng bà, nhưng mà thật xin lỗi, tôi không làm được. “
Hứa Gia Mộc nói xong, liền lui về phía sau hai bước.
Hàn Như Sơ khóc càng dữ dội, giống như tê tâm liệt phế: “Gia Mộc, cái gì mẹ cũng mất hết, tối nay mẹ thân bại danh liệt, sau này mọi người cũng sẽ nói mẹ là người xấu xa, ba ba con nhất định sẽ vì chuyện này mà trách mẹ, nếu như mẹ mất con nữa, thì mẹ cũng không còn gì nữa. . . Gia Mộc. . . Mẹ cầu xin con đừng đi. . .”
Hứa Gia Mộc cuối cùng vẫn xoay người lại.
Quản gia cũng đi theo lên tiếng bắt đầu năn nỉ: “Cậu chủ, ngài đừng đi.”
“Gia Mộc. . .”
Hứa Gia Mộc kéo cửa xe, ngồi xuống.
“Gia Mộc, mẹ sai rồi, Gia Mộc. . .”
Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa, ngăn cách tiếng khóc phía ngoài.
Anh ngồi ở chỗ tài xế ngây người chốc lát, không nhìn lấy Hàn Như Sơ, trực tiếp khởi động xe, rời đi.
Lúc chạy xe trên đường, Hứa Gia Mộc không còn nhịn được, nước mắt cứ rơi xuống.
Anh cảm thấy khó chịu.
Anh không thể miêu rả rốt cuộc mình đau khổ điều gì.
Anh cảm thấy trong một đêm, những điều mình biết sụp đổ hết.
Người mẹ anh vẫn yêu thương lại làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh của anh, với bạn của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!